12
Cả người tôi cứng đờ.
Muốn chạy về nhà vệ sinh lại có chút không kịp.
Trong lúc khẩn cấp, Thẩm Tử Thừa đẩy tôi lên giường.
Khoảnh khắc cánh cửa mở ra.
Một tấm chăn che kín tôi.
“A, lão Thẩm, ban ngày ban mặt nằm ở đây làm gì?”
Giọng nói khó hiểu của Triệu Vĩ truyền đến.
Nhịp tim tôi đ/ập nhanh hơn, còn chưa kịp phản ứng, đã nghe thấy giọng Thẩm Tử Thừa bình tĩnh nói:
“Một con mèo hoang nhỏ chạy vào ký túc xá , tôi đang chơi với nó.”
“Cái gì mèo hoang, đáng yêu sao?Tôi cũng muốn xem.”
Tiếng bước chân của Triệu Vĩ dần dần tới gần.
Th/ần ki/nh tôi căng thẳng, đưa tay bóp đùi Thẩm Tử Thừa.
Anh rên rỉ một tiếng.
Bàn tay dưới chăn đ/è lên đầu tôi trấn an.
Triệu Vĩ dừng bước: “Sao vậy?”
“Bị nó cào, tính tình của tên nhóc này rất lớn, cậu đừng tới dọa nó.”
“A?” Triệu Vĩ khẽ chậc một tiếng: “Vậy cậu cẩn thận một chút, đừng đến lúc đó bị uốn ván.”
Ký túc xá truyền đến tiếng sột soạt, không bao lâu liền nghe Triệu Vĩ ồn ào: “Tôi hẹn bạn đi chơi, đi trước.”
Cho đến khi cửa ký túc xá răng rắc một tiếng đóng lại.
Tôi mới cẩn thận thò đầu ra.
“Đều tại anh, thiếu chút nữa bị phát hiện.”
“Sợ cái gì? Có anh ở đây, anh không nỡ để bộ dạng này của em bị người ta nhìn thấy.”
Anh miễn cưỡng dựa vào giường, đầu ngón tay xoa xoa gò má tôi nhiều lần.
Tôi nhíu mày há miệng cắn ngón tay anh.
Anh rít một tiếng, cánh tay dài duỗi ra đem tôi vây ở trong ng/ực.
Quả nhiên là một con mèo hoang răng nanh sắc bén.
Lúc trời tối Triệu Vĩ trở lại ký túc xá, tò mò nhìn xung quanh: “Lão Thẩm, con mèo ban ngày của cậu chạy đi đâu rồi?”
Thân thể tôi đang nằm trên giường cứng đờ.
“Mèo hoang nhỏ...” Cách đó không xa truyền đến âm cuối Thẩm Tử Thừa kéo dài.
“Đúng vậy, mau cho tôi xem một chút.”
“Nó nha, cào tôi một cái đã chạy trốn.”
“Không nghĩ tới, tiểu mèo hoang này tính cách còn rất hoang dã.”
“Còn không phải sao.”
“…”
Buổi tối, tôi lăn qua lộn lại có chút ngủ không yên.
Bên tai lại vang lên tiếng ngáy rung trời cùng nói mớ song tấu.
Tôi lấy gối bịt tai lại.
Đáng tiếc những âm thanh này chỗ nào cũng lọt vào.
Tôi nhịn không được than nhẹ một tiếng.
[Không ngủ được?]
Trong đầu đột nhiên vang lên giọng nói của Thẩm Tử Thừa.
Hả?
Tôi gi/ật mình một cái.
Âm thanh chậm rãi kia lại truyền đến.
[Thật hiếm khi có thứ như đọc suy nghĩ, anh thật sự rất tò mò, lấy ra dùng.]
「……」
[Cho nên, rốt cuộc em có nghe thấy hay không?]
Tôi giả ch*t bất động.
[Trịnh Gia Nam?]
[Bảo bối?]
[Vợ?]
Từng tiếng nói trầm thấp vang lên trong đầu, gương mặt ẩn trong bóng tối của tôi trong nháy mắt bốc ch/áy.
Không bao lâu, một bóng dáng màu đen lặng lẽ đi tới.
Bên tai truyền đến giọng nói khàn khàn của anh:
“Bà xã, sao không trả lời anh?”
“C/âm miệng!” Tôi hạ giọng tức gi/ận nói.
“Đêm hôm khuya khoắt, anh không chán sao?”
Anh cúi đầu kề sát cổ tôi nhẹ nhàng cắn một cái.
“Ừm…” Tôi không nhịn được tràn ra một tiếng.
Sợ đ/á/nh thức Triệu Vĩ bọn họ, tôi vội vàng che miệng.
“Anh đừng xằng bậy, bị phát hiện thì làm sao bây giờ?”
Anh cười khẽ một tiếng, hơi thở ấm áp rơi trên da thịt tôi, ngứa ngáy.
Lỗ tai đột nhiên bị anh đẩy một cái, sau đó nhét vào hai vật mềm mại.
Sắc mặt tôi ngẩn ra, ngơ ngác nhìn anh.
Trong phòng ngủ, tiếng ngáy dần dần biến mất.
Trong thế giới không tiếng động, dường như chỉ còn lại hai chúng tôi.
Dưới ánh trăng mông lung, đáy mắt anh hiện ra sự dịu dàng nhàn nhạt.
Sâu trong đáy mắt hình như có ngôi sao bị vụn vỡ, tỏa sáng rực rỡ.
Trái tim đ/ập thình thịch trong lồng ng/ực.
Tôi giống như bị mê hoặc, ngửa đầu hôn anh một cái.
Cổ họng anh lăn lộn, đáy mắt dịu dàng nhiễm vài phần d/ục v/ọng.
Ánh mắt đan xen, bàn tay anh đặt ở sau gáy của tôi.
Tai nghe bên tai phải lỏng lẻo trượt xuống.
Anh không rảnh bận tâm, cúi đầu kề sát vào tôi.
Bên cạnh đột nhiên truyền đến một âm thanh mơ hồ.
Tôi đột nhiên cứng đờ, nghiêng đầu nhìn Triệu Vĩ không biết tỉnh lại lúc nào.
Lúc này cậu ta đang ngồi ở trên giường, ánh mắt tỏa sáng nhìn chúng ta không chớp.
Đầu óc tôi có chút cứng đờ, đang chuẩn bị mở miệng.
Cậu ta nghiêng đầu, mơ hồ chép chép miệng.
“Chà, dữ dội quá, tôi làm sao thấy trước mặt mình có hai người đàn ông hôn nhau.”
Triệu Vĩ thì thào tự nói xong, thần sắc uể oải kéo chăn, ngã đầu ngủ.
“…”
Động tĩnh ầm ĩ biến mất, tiếng ngáy mũi dần dần vang lên.
Tôi mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn bộ dáng căng thẳng của tôi, Thẩm Tử Thừa buồn cười xoa xoa đầu tôi.
Anh sờ sờ trên giường, đem nút tai rơi xuống một lần nữa nhét vào trong lỗ tai tôi.
[Ngủ ngon.]
Trong đầu truyền đến giọng nói dịu dàng cưng chiều của anh.
Bình luận
Bình luận Facebook