Tầng một của nhà nghỉ là khu cầu thang chật hẹp.
Chúng tôi men theo bậc thang đi lên lầu hai, biển hiệu nhà nghỉ suýt chút nữa đ/ập thẳng vào mặt tôi.
Đây là một nhà nghỉ cũ kỹ và nhỏ xíu.
Phong cách trang trí hồi năm 2000 cách đây hai mươi năm vẫn chưa được tu sửa.
Trên quầy lễ tân chất đống đủ thứ lộn xộn, ngay cả tượng Quan Công cũng phủ một lớp bụi mỏng.
"Chủ quán, thuê phòng."
Ông chủ đang húp mì tôm, chẳng thèm ngẩng mặt đưa tay ra: "Căn cước."
Tôi ấp úng: "Cháu... cháu quên mang theo, có thể không đăng ký được không ạ?"
Ông ta ngước lên nhìn tôi với ánh mắt soi mói: "Cô..."
Người đàn ông trung niên g/ầy gò này nhìn tôi với chút thành kiến.
"Thôi được rồi." Ông ta vẫy tay đưa tôi chiếc chìa khóa: "Phòng 818, cuối dãy."
"Tôi nói trước, lát nữa cấm dẫn người lạ vào đấy."
Ông ta chỉ tôi rồi chỉ vào mắt mình: "Tôi để ý đấy."
Tôi biết ông ta đang hiểu lầm nhưng lúc này tôi không có tâm trạng đâu mà giải thích.
Cảm ơn xong, tôi tìm đến phòng mình.
"Cót két..."
Nội thất phòng cũ kỹ như sảnh chính, may mà còn sạch sẽ.
Ngồi trên giường, tôi đưa mắt nhìn cửa kính màu lam: "Tượng Quan Công có ngăn được con q/uỷ đó không?"
Thực ra tôi đã thấy bức tượng tỏa ánh hồng quang mờ ảo.
Nhưng Đoan Đoan vẫn vào được...
Đoan Đoan nằm dài dưới chân tôi, có vẻ mệt mỏi: "Không sao đâu, Quan gia gia sáng suốt phân biệt trung gian."
"Ngài chỉ ngăn yêu m/a x/ấu xa, m/a chó như con thì không sao."
Tôi mỉm cười xoa đầu Đoan Đoan, những chú cún luôn hiền lành nhất.
Bình luận
Bình luận Facebook