Bây giờ em nghe lại bản đó, nằm nghiêng trên ghế sofa, không nói gì, cũng không ngủ.
Ánh mắt mơ màng. Tay em lần trong gối, như đang tìm cái gì.
Tôi biết - em đang tìm tay tôi.
Tôi muốn ôm em. Nhưng tay tôi không còn hơi ấm.
Tôi đặt tay lên má em. Em không cảm nhận được. Còn tôi - lại cảm nhận được em đang dần xa tôi.
Không phải khoảng cách. Mà là ký ức.
Tối đó, em đem tất cả ảnh chụp chung của hai chúng tôi ra.
Không phải để ngắm.
Là để… bỏ đi.
Em ngồi giữa sàn phòng khách, lặng lẽ mở từng cuốn album, từng ảnh in Polaroid, từng bức tôi từng ép vào ví em.
Em không x/é.
Chỉ bỏ chúng vào một hộp giấy.
Rồi cất lên nóc tủ quần áo - cao đến mức không với tới nếu không dùng ghế.
“Em sẽ không x/é,” em lẩm bẩm, “vì em không gh/ét anh. Nhưng em sẽ không giữ những thứ này nữa.”
Tôi ngẩn người. Tôi tưởng mình đã chuẩn bị sẵn sàng để rời đi.
Tôi tưởng tôi sẽ nhẹ nhàng, mỉm cười mà biến mất - khi em đủ mạnh mẽ để sống tiếp.
Nhưng tôi đã lầm. Tôi không muốn em đ/au… nhưng tôi cũng không chịu được việc em sẽ sống một cuộc đời mà không còn tôi trong đó.
Không có tôi trong ký ức. Trong lời kể. Trong giấc mơ. Trong tranh. Trong ảnh.
Không có gì cả.
Tôi rời khỏi căn hộ vào nửa đêm. Lang thang trên đường, giữa những bảng hiệu tắt đèn, dưới những ngọn đèn vàng đục, tôi thấy mình nhỏ bé như một hạt bụi không tên.
Tôi từng là người yêu của Hạ Duy.
Tôi từng là cả bầu trời của em ấy.
Bây giờ, tôi chỉ còn là một vệt ký ức mờ dần - mà chính người tôi yêu nhất cũng đang cố lãng quên.
Tôi ngửa mặt lên trời. Mưa đã tạnh. Trăng mờ sau lớp mây mỏng.
Tôi nói nhỏ, như thì thầm với chính mình: “Có lẽ, vì em đã quên anh… chưa đủ. Nên anh mới không thể rời đi.”
Ngày thứ năm.
Tôi không quay về nhà Hạ Duy.
Tôi muốn thử xem - nếu tôi biến mất, liệu em có phát hiện ra?
Một phần tôi ích kỷ. Một phần tôi hèn nhát.
Tôi sợ mình cứ lởn vởn quanh em mãi, rồi đến ngày thứ bảy, tôi lại không nỡ rời đi.
Sáng nay trời âm u. Phố xá chưa nhộn nhịp hẳn, tôi ngồi trên lan can tầng thượng của một tòa chung cư cũ.
Nhìn dòng người bên dưới, tôi thẫn thờ nghĩ: khi sống tôi vội vã biết bao. Vội đi làm, vội yêu, vội sống… đến cả lúc ch*t, tôi cũng không kịp nói một lời tử tế.
Cái ch*t của tôi là một cú va chạm bất ngờ. Tôi chỉ nhớ rõ đôi giày trắng của em, giọng em hét lên, rồi tất cả chìm vào bóng tối.
Nếu lúc ấy tôi chỉ chậm lại một bước…
Bình luận
Bình luận Facebook