17.
Từ khi tôi gia nhập, mỗi ngày tôi đều hết lòng tận sức, múa bút thành văn, lại viết ra một thiên văn chương chấn động lòng người.
Từ người buôn b/án nhỏ đến giới danh gia vọng tộc, tất cả mọi người đều có thể làm nhân vật chính, họ có thể có những căn bệ/nh vặt như thế.
Nhưng họ đều nguyện ý bỏ ra cho sự tồn vo/ng của quốc gia, đấu tranh với kẻ địch, đấu tranh vì vận mệnh, không màng sống ch*t.
Sau khi sáng tác xong thì tôi còn gửi một lá thư đến bên kia bờ đại dương để họ chuẩn bị sẵn sàng.
Năm 1937, chiến tranh toàn diện kháng Nhật bùng n/ổ.
Quân Nhật trắng trợn xâm lược các tỉnh trong nước, cư/ớp bóc đ/ốt gi*t, việc á/c ngút trời.
Tôi âm thầm triệu hồi số lượng lớn dược phẩm lương thực từ Mỹ về, còn có vũ khí đạn dược, toàn bộ chi viện cho nước nhà.
Có những vật tư này chèo chống mà nước nhà đã đ/á/nh thắng đẹp rất nhiều chiến dịch.
Rất nhiều người bị quân Nhật h/ãm h/ại, cùng đường mạt lộ sẽ được giáo đường thu nhận, sau khi nằm gan nếm mật nhiều năm, từ đường hầm nhỏ bên dưới giáo đường đã trở thành đường hầm đưa mọi người đến ngoại ô.
Như thế thì cho dù có đặc vụ trà trộn vào giáo đường cũng không thể tùy tiện phát hiện ra đường hầm bí mật của giáo đường.
Tháng 12 năm 1937, tôi đặc biệt sắp xếp vài phóng viên nhiệt huyết của Mỹ đến Nam Kinh với danh nghĩa yêu thích văn hóa đặc sắc của đất nước tôi.
Đầu tháng mười hai, chiến hỏa tán lo/ạn, họ bị chiến trường bi thảm này làm cho thất h/ồn bạt vía, quay đầu trở thành phóng viên chiến trường, chụp lại toàn bộ khói lửa cùng m/áu và nước mắt.
Thứ làm họ kích động nhất không phải những thứ này, mà là sau khi thất bại trong việc bảo vệ Nam Kinh, quân Nhật đã tiến hành một cuộc tấn công có tổ chức vào các khu vực lân cận Nam Kinh trong sáu tuần, chúng có kế hoạch, có mưu đồ tàn sát gian d/âm, phóng hỏa, cư/ớp bóc, man rợ đ/ộc á/c.
Sau khi tàn sát bên trong Nam Kinh xong thì có số lượng lớn tù binh bị quân Nhật s/át h/ại, vô số ngôi nhà bị phá thành từng mảnh, số lượng người t/ử vo/ng lên đến con số hơn ba mươi ngàn.
Sau khi con số này truyền đến tai tôi, nước mắt tràn khỏi khóe mi, nghẹn ngào không nói nên lời.
Chúng tôi đã xây dựng lên nhiều giáo đường như vậy, thu nhận nhiều nạn dân như vậy, thế mà vẫn có hơn ba mươi ngàn người bỏ mạng.
Nếu như chúng tôi không làm thì sao, không xây nên những giáo đường kia, thì sẽ có bao nhiêu người mất mạng đây?
Tôi không thèm lau nước mắt, tôi cử thêm một nhóm người đến Nam Kinh tiếp ứng cho những phóng viên đó.
Trước khi họ chuẩn bị lên đường, tôi đã nắm tay họ thật ch/ặt.
“Mọi người cố gắng phải mang được hết số ảnh đó về, đó đều là chứng cứ.”
“Là đồng bào của chúng ta bỏ mạng, là anh chị em của chúng ta, là nổi khuất nhục của chúng ta, là m/áu là nước mắt, là con đường sống của chúng ta.”
“Chúng ta phải cho cả thế giới biết được bọn Nhật hung tàn thế nào, tập trung người nhà còn sống, đ/á/nh cho chúng cút hết về nước.”
Những người sắp đi xa ngấn lệ: “Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ.”
Hơn trăm người đi nhưng chỉ vỏn vẹn sáu người về.
Trên người họ là vết thương chồng chất, nhưng đôi mắt sáng hơn cả sao kim.
“May mà không phụ mệnh lệnh.”
Từ trên thùng xe có vài phóng viên nước ngoài nhảy xuống, trên người mặc đồ đen, cánh tay quấn vải trắng, trên ng/ực cài hoa trắng, họ im lặng đi đến trước mặt tôi.
“Ngọc tiểu thư, xin hãy để cho các tòa soạn báo của đất nước chúng tôi đăng tải những hình ảnh này lên. Bọn Nhật đó không phải con người, chúng là m/a q/uỷ, chúng còn đi/ên hơn cả m/a q/uỷ.”
Tôi đỏ mắt gật đầu: “Được.”
Tất cả các tòa soạn báo trong nước và nước ngoài đồng loạt đăng những hình ảnh đó lên, nhìn ảnh chụp mà lòng dân phẫn nộ, những người có ý chí tập hợp lại với nhau bắt đầu biểu tình kháng Nhật, gi*t đặc vụ, c/ứu quốc dân.
Vô số người gia nhập hội của chúng tôi, một tia lửa nhỏ nhưng đ/ốt ch/áy cả thảo nguyên.
Tòa soạn báo nước ngoài đăng những hình ảnh đó lên, vô số người yêu hòa bình trên thế giới bất bình bắt đầu chất vấn m/ắng nhiếc quân Nhật.
Tôi đã dùng một số tiền lớn để hầu hết các phương tiện truyền thông chính thống đều đưa tin về hành động t/àn b/ạo của quân Nhật, những hình ảnh đẫm m/áu đó khiến cho tất cả mọi người khó chịu.
Sau khi biết được những hành động t/àn b/ạo này thực sự đã xảy ra ở một mảnh đất trên thế giới, vô số người nước ngoài lương thiện yêu nước đã đổ xô đến đất nước của chúng tôi để hỗ trợ, họ vạch ra một khoảng trời an toàn cho những người dân đáng thương đang phải chống chọi với giặc ngoại xâm.
Bình luận
Bình luận Facebook