Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Tôi quay đầu lại — là cậu trai nói lắp kia.
Cậu ấy đỏ bừng mặt, chìa ra một tờ tiền:
“Cảm... ơn... cậu.”
Tôi phẩy tay:
“Thôi, không cần. Trên xe cậu còn cho tôi khăn giấy mà.”
Cậu ấy ấp úng:
“Vậy... tôi có thể... ở... nhà cậu... một thời gian không? Bọn họ... vẫn đang... canh trước nhà tôi...”
Ánh mắt cậu ấy sáng long lanh, khiến tôi chợt nhớ đến chính mình của nhiều năm trước — cũng từng phải chạy trốn khỏi chủ n/ợ, bơ vơ không nơi nương tựa.
Tôi gật đầu:
“Được, đi thôi.”
“Tôi tên là Kỳ Duy.”
Đó là câu trọn vẹn nhất cậu ấy nói được.
Về đến nhà, điện thoại tôi reo lên liên tục — đều là của Triệu Càn Sinh.
Tôi mở WeChat, tin nhắn dồn dập hiện lên:
[Em đi đâu? Sao không mang đồng hồ định vị?]
[Mau nghe máy! Nếu không, về nhà anh sẽ cho em biết tay!]
[Lý Vân Thâm! Em dám bỏ đi à? Về nhà ngay!]
Tôi bật cười. Chỉ tưởng tượng vẻ mặt hắn khi gõ những dòng này thôi, tôi đã thấy hả hê rồi.
Tôi gõ lại:
[Tôi sẽ không về nữa. Triệu tiên sinh, chúng ta chia tay đi. Chúc anh và cô Lương trăm năm hạnh phúc. Còn phí chia tay, coi như tôi gửi làm quà mừng cưới hai người.]
Gửi xong, tôi chặn hết số liên lạc của hắn.
Sướng!
Cái đồ bệ/nh hoạn thích kiểm soát đó, tưởng tôi là con rối chắc!
Tiền? Tôi không cần nữa, được chưa?
Suốt bảy năm ở bên hắn, tôi như sống trong nhà giam.
Chỉ vì có người xin WeChat của tôi, hắn liền cấm tôi ra khỏi cửa.
Tôi phản đối, thế là hắn bắt tôi đeo đồng hồ có định vị.
Một lần tôi quên mang, hắn lại trói tôi vào đầu giường, đ/á/nh đến mức hôm sau tôi không ngồi nổi.
Giờ hắn sắp kết hôn mà vẫn muốn giữ tôi lại à.
Một lát sau, trợ lý Kỳ gọi tới.
Tôi lập tức chặn máy, rồi gửi tin nhắn cuối cùng:
[Trợ lý Kỳ, tôi với Triệu tiên sinh chia tay rồi, đừng làm phiền tôi nữa.]
Gửi xong, tôi chặn luôn.
Thật là sảng khoái!
Tôi nhảy lên ghế sofa, cười sặc sụa, hát bừa một khúc.
Kỳ Duy đang trong bếp nấu cơm, nghe thấy liền hoảng hốt cầm chảo chạy ra:
“Có... chuyện gì... thế, A Thâm?”
Tôi nhảy xuống, ôm lấy cậu ấy, cười:
“Tiểu Duy, cậu ngoan như thế này, hay là... để tôi nuôi luôn được không?”
Cậu ấy đỏ bừng mặt, lí nhí đáp:
“Cậu đừng... chê... tôi... là được...”
Sau đó, tôi mang mấy món trang sức từ biệt thự đi b/án, đủ tiền thuê một cửa tiệm nhỏ mở tiệm bánh ngọt.
Trước kia tôi từng học nghề làm bánh, giờ cũng có thể tự làm.
Kỳ Duy giúp tôi trong bếp, hoặc ở nhà nấu cơm giặt giũ.
Cậu ấy làm việc chăm chỉ, ngoan ngoãn đến mức khiến tôi hoài nghi — hình như trong người cậu ấy có bản năng của một “người vợ hiền”.
Cuộc sống bình yên, ngọt ngào cứ thế trôi đi...
Cho đến sáng nay — khi vị khách không mời đột ngột xuất hiện trước cửa nhà, phá tan giấc mơ yên ổn của tôi.
Chương 13
Chương 13.
Chương 398
Chương 37
Chương 14
Chương 13
Chương 17
Chương 11
Bình luận
Bình luận Facebook