Ngày hôm sau.
Bành Uyển cẩn thận mang hũ tro cốt của tôi đến một ngôi chùa.
Một nhóm hòa thượng vây quanh tôi, cầu nguyện cho vo/ng h/ồn của tôi được siêu độ.
Sáng sớm Thẩm Đạc tỉnh lại thần trí liền trở nên thất thường, có lẽ sức mạnh phản phệ sau khi hoán đổi mệnh cách với con mèo kia quá lớn.
Bành Uyển cố ý mở rộng cửa, không biết Thẩm Đạc đã lao ra ngoài từ khi nào, chẳng thấy tung tích.
Bành Uyển đứng bên ngoài pháp trận, vẫn nhướng mày như cũ, ngữ điệu dịu dàng mềm mại.
“Chị ơi, chị yên tâm nhé, đợi chị tiến vào luân hồi, em sẽ tr/ộm đến nhà chú dì hoán đổi lại hũ tro cốt, để quãng đời còn lại của chị được sum vầy cùng họ."
Tôi thì thầm: “Cảm ơn."
Các vị hòa thượng bắt đầu niệm chú vãng sanh.
Bành Uyển đột nhiên hét lớn với tôi:
“Chị ơi, kiếp sau chị nhất định phải gặp gỡ một người thật tốt nhé."
“Đương nhiên chị cũng có thể đ/ộc thân xinh đẹp cả đời."
“Đừng bao giờ, đừng bao giờ bị người ta hại nữa."
Mái tóc cô ấy dường như tỏa ra ánh sáng lấp lánh dưới tia nắng màu vàng, những bông cúc trắng dưới chân váy tung bay theo làn gió.
Giọt lệ cuối cùng cũng rơi xuống từ trong khóe mắt.
Lần này nó trong suốt.
Tôi mỉm cười với cô ấy.
“Bành Uyển, tạm biệt."
Ngay khi mọi thứ trước mắt trở nên hỗn độn, tôi không nhịn được thốt nên một câu hỏi vẫn giấu tận sâu trong đáy lòng.
“Vì sao cô phải tốn hết tâm huyết để giúp đỡ tôi?”
Tầm nhìn bị làn sương trắng dâng lên che khuất, bên tai chỉ còn tiếng cười như chuông bạc của thiếu nữ:
“Girls help girls."
Khóe môi tôi khẽ nhếch lên.
Từ từ khép ch/ặt mắt lại.
Bình luận
Bình luận Facebook