Ả nhân ngư sống ở hậu viện nhà ta đắc ý nói với ta rằng, phu quân đầu ấp tay gối với ta ba năm nay thực chất chỉ là đồ giả.
Mà phu quân thực sự của ta, đã nằm dưới đáy hồ, thành đôi với ả từ lâu.
Nếu muốn chuộc lại y, phải tự tay moi tim người bên gối rồi ném xuống hồ.
Đêm khuya, ta nằm im nghe hơi thở đều đặn của Giang Cảnh Hoài, lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh. Bởi thực sự, ta đã nhận ra điều kỳ quặc.
Ba năm trước, bà mối đến nhà bảo, chàng cử nhân Giang Cảnh Hoài nhà hàng xóm hiền lành chất phác, ăn nói thật thà. Nghe thế, ta xách làn trứng gà tự nguyện gả về làm dâu.
Đêm động phòng, y vén khăn tân nương. Ngắm nhìn sống mũi thẳng, đôi môi mỏng của y, dáng vẻ thanh tú ấy khiến ta liên tưởng đến làn sương mỏng manh trên sông nước Giang Nam. Dưới ánh nến lung linh, chỉ một ánh nhìn thoáng qua đã khiến mặt ta đỏ bừng.
Chợt, ta suýt thét lên.
Dường như y không muốn cưới ta như lời bà mối vẫn nói, mà đến để gi*t ta.
Thế nhưng từ nhỏ ta đã được dạy phải luôn đoan trang thủ lễ, cho dù có sợ hãi đến đâu cũng phải làm tròn bổn phận làm vợ.
“… Hầu hạ phu quân nghỉ ngơi.”
Đêm ấy, ta r/un r/ẩy cởi áo ngoài cho y. Vốn nổi tiếng xinh đẹp khắp vùng, dáng người yểu điệu, thanh âm càng dịu dàng hơn, không biết bao nhiêu gã ngấp nghé ta, thế nên, ta hiểu cần làm gì để y hài lòng. Giang Cảnh Hoài nắm ch/ặt cổ tay lôi ta vào màn the. Có lẽ vì nghèo khó mà gả về đây, y đối xử với ta rất th/ô b/ạo, khiến sáng hôm sau ta bước đi không vững.
Cả đời này ta chưa từng gặp nam nhân nào lạnh lùng vô tình hơn y. Bảo y không gần nữ sắc thì không đúng — trong chuyện phòng the, y ra sức đến mức như muốn lấy mạng ta; mà nói y mê đắm thì cũng chẳng phải. Nói chung, ta không thể hiểu nổi con người ấy.
May sao, sau đại hôn, y thường xuyên vắng nhà, để mình ta phòng đơn gối chiếc. Dần dà, tiếng x/ấu lan truyền: "Nàng dâu nhà họ Giang không đứng đắn, ra đường còn liếc mắt đưa tình với người khác". Ta chuẩn bị tinh thần chịu ph/ạt.
Ngày Giang Cảnh Hoài trở về, bà thím trước nhà lại buông lời gièm pha, y chẳng buồn phản ứng. Tối đó, y lại kéo ta vào màn the, khiến ta khóc nức nở. Ta biết y đang gh/en, nhưng y chẳng nói gì cả.
Ta khóc đến mệt nhoài, mặt mũi đỏ bừng, ôm cánh tay của y mà van xin: “Thiếp không dám nhìn người khác…Xin phu quân tha mạng…”
Giang Cảnh Hoài ngoảnh mặt làm ngơ, nâng cằm ta lên ép hôn, kéo ta vào vực sâu.
Đêm ấy, ta nằm mơ về cái hồ ở hậu viện. Mặt nước đen ngòm bỗng cuộn sóng. Mỹ nhân da trắng như ngọc nổi lên từ làn nước xanh, nhe hàm răng nhọn hoắt cười: "Phu quân của ngươi là giả!"
Ta hét thất thanh ngã ngửa. Nàng ta vươn mình lên cao, để lộ ra chiếc đuôi cá lấp lánh vảy xanh, đúng như nhân ngư trong cổ thư. Ánh mắt gian trá, giọng hát véo von: "Giang Cảnh Hoài thật đang ở đáy hồ… Đang chờ ngươi trở về.”
Nàng ta còn thè cái lưỡi dài như rắn: “Hắn ta chuyên ăn tim người... Muốn c/ứu phu quân của ngươi, hãy xuống hồ tìm ta!"
Nói rồi, nàng ta nhe răng cười, đẩy ta xuống vực nước thăm thẳm. Cái lạnh thấu xươ/ng thấu tuỷ, ta cố gắng vùng vẫy, rồi gi/ật mình tỉnh giấc, mồ hôi ướt đẫm như vừa tắm. Ta không tài nào quên được hình ảnh cuối cùng trong giấc mơ đó. Một khuôn mặt tái nhợt nằm sâu dưới hồ, bất lực nhìn ta chằm chằm
Theo trực giác, đó mới thực sự là Giang Cảnh Hoài.
Ta nằm vật trên giường, thở hồng hộc.
Bình luận
Bình luận Facebook