Ông lão đột nhiên lại cau mày.
“Kỳ lạ, bình thường trận pháp trấn h/ồn thường được bố trí ở nơi mà người bị thi trận đã sống lâu hoặc quen thuộc, có như vậy thì h/ồn phách mới yên lòng rơi vào trong cơn mê lo/ạn, thành thành thực thực trấn trạch."
“Làm sao cô lại thức tỉnh được?”
Tôi cmn làm sao mà biết được!
Tôi trừng mắt nhìn ông ta.
Lẽ nào tôi nên bị giam giữ đằng sau bức tường này, thành thực ngoan ngoãn đời đời kiếp kiếp làm một vật h/iến t/ế linh h/ồn?
Ông lão sờ sờ mũi, ánh mắt quét quanh bốn phía.
“Tôi không có ý đó… cô đừng tức gi/ận mà!”
Đột nhiên, ánh mắt của ông ta bỗng dừng lại.
Ông ta sờ sờ cái cằm.
“Hóa ra là thế."
Theo ánh mắt của ông lão, tôi lướt nhìn Bành Uyển bên cửa sổ.
Cô ấy chẳng hề biết gì về nỗi oán h/ận nơi góc tối này, dáng vẻ bình bình an an mặc năm tháng trôi qua.
Tôi sững người, bắt đầu phản ứng lại.
“Là vì cô ấy?”
Ông lão gật đầu.
“Chồng của cô hoán đổi mệnh cách, cũng tức là một chân anh ta đã bước ra khỏi vòng luân hồi."
“Bởi vậy giờ đây hắn cũng giống với chúng ta”, ông lão chỉ về Bành Uyển, “âm khí trên người cô gái đó có thể nuôi dưỡng vận may của hắn."
Hình ảnh Thẩm Đa ôm lấy Bành Uyển vào lúc nửa đêm chợt hiện ra trong đầu tôi.
Hóa ra… là như thế.
Thời khắc lúc nửa đêm là khi âm khí mạnh nhất.
“Anh chồng này của cô ấy à, thực sự là cao thủ đó, hắn quả thực hiểu biết rất sâu về thuật phong thủy."
Ông lão khẽ lắc đầu, nở một nụ cười mỉa mai.
“Thế nhưng mà cẩn thận đến đâu cũng không tránh khỏi sơ sót."
“Anh ta đã quên rồi, cô chính là lệ q/uỷ, sinh ra trong cơ thể tứ trụ thuần âm, lại ch*t vào thời điểm âm khí nặng nhất trong năm."
“Âm khí trên người cô gái đó… đã nuôi dưỡng cô gấp cả trăm lần”
Tôi sững sờ một hồi lâu.
Bỗng nhiên tôi chợt nhận ra, ông lão kỳ quái này… có khả năng sẽ là cơ hội duy nhất giúp tôi b/áo th/ù.
Tôi mặt dày c/ầu x/in.
“Đại sư, ngài đã biết được nhiều như thế, ngài có thể nói cho tôi hay, phải làm thế nào mới có thể thoát được gông cùm này? Tôi…”
Ông ta thẳng thừng từ chối.
“Cô là lệ q/uỷ, một khi được thả ra khỏi kết giới, nhất định sẽ trở thành tai họa cho nhân gian. Lúc sinh thời ta là âm dương sư, tuyệt đối không thể ra tay giúp đỡ kẻ á/c."
Tôi gào lên:
“Thế nhưng tôi chẳng làm sai điều gì cả! Dựa vào cái gì kia chứ?”
“Chỉ bởi vì tôi có mắt như m/ù yêu nhầm một gã đàn ông, vì vậy ngay cả cái ch*t của tôi cũng xứng đáng bị người ta tính toán, sau khi ch*t rồi linh h/ồn vĩnh viễn cũng chẳng được đầu th/ai, thậm chí còn phải tận tâm tận lực phù hộ độ trì cho con cháu của kẻ đã một tay đẩy tôi rơi vào bước đường này hay sao?”
“Tôi không cam tâm!”
“Tôi không cam tâm!”
Tôi đi/ên cuồ/ng đ/ập vào kết giới, h/ận không thể đem nó x/é làm trăm mảnh.
Sự thương hại trong ánh mắt càng lúc càng nhiều.
“Con gái à… Ta biết là con uất ức, thế nhưng đây chính là số mệnh của con. Phải chấp nhận thôi."
Tôi ngửa mặt lên trời cười thật to, sau đó lại đi/ên cuồ/ng đ/ập vào kết giới.
“Mệnh à? Ta không nhận mệnh!”
Bỗng nhiên tôi ngẩng đầu lên như chợt ý thức được điều gì đó, bắt gặp ánh mắt bối rối xa xăm của Bành Uyển.
Lại một lần!
Lại một lần nữa khi tôi lao vào hàng rào kết giới, Bành Uyển cũng nghiêng đầu về phía này!
Trong lòng tôi vui mừng khôn xiết.
Có phải cô ấy có thể nghe thấy không?
Cô ấy có thể nhìn thấy tôi sao?
Tôi nín thở, hai mắt nhìn chằm chằm vào Bành Uyển.
Thế nhưng Bành Uyển lại giống như lần trước, chỉ lướt qua một cái, ánh mắt lại rơi xuống bức tranh trước mặt.
Trái tim tôi thắt lại.
Sự tuyệt vọng lớn lao tràn ngập trong tôi.
Không được! Tôi không thể từ bỏ!
Tôi buộc bản thân phải bình tĩnh lại, buộc bản thân phải suy tính cẩn thận.
Cuối cùng…
Tôi lại ngước lên nhìn về phía ông lão.
“Ông nói số mệnh của tôi nên như thế."
Tôi giơ tay chỉ về hướng Bành Uyển.
“Nhưng còn cô ấy!”
“Cô ấy rõ ràng đang có một cuộc sống yên ả tốt đẹp! Lẽ nào cô ấy cũng xứng đáng phải rơi vào hoàn cảnh giống như tôi sao? Bị cư/ớp đoạt mệnh cách! Vĩnh viễn không được đầu th/ai!”
Đúng vậy, tôi đang đ/á/nh cược.
Vầng hào quang màu đỏ mà tôi nhìn thấy ngày đó hóa ra lại là vận khí bị cư/ớp đoạt từ trên người tôi.
Nhưng còn Bành Uyển? Bành Uyển cũng có cơ thể tứ trụ thuần âm giống như tôi, lẽ nào Thẩm Đạc chỉ đơn giản muốn dùng cô ấy để nuôi dưỡng may mắn cho bản thân hay sao?
Đêm đó… tôi rõ ràng đã tận mắt nhìn thấy Thẩm Đạc muốn cư/ớp đoạt mệnh cách của cô ấy!
Tôi đang cược, cược mệnh cách của Bành Uyển cũng giống tôi, quý giá vô cùng!
Bình luận
Bình luận Facebook