Tới nhà tôi, ông Năm vừa nhìn thấy th* th/ể người phụ nữ đang nằm trên giường, tay năm tay mười, liền cho anh tôi mấy cái bạt tai liên tục.
T/át đến mức anh trai tôi rụng cả răng.
Mẹ tôi không hiểu đầu cua tai nheo ra sao, lập tức chắn ở trước mặt anh, nhưng vẫn không thể ngăn nổi cơn thịnh nộ của ông Năm.
Dưới tình huống nguy cấp, mẹ tôi liền gào lên: “Ông Năm, đừng đ/á/nh nữa, đây là huyết mạch duy nhất còn sót lại trong chi của ông đấy, đ/á/nh ch*t rồi thì nhà ông không còn ai để nối dõi tông đường nữa đâu.”
Tôi ngẩng phắt đầu dậy, kinh động nhìn về phía mẹ tôi.
Nhưng tôi vẫn còn chưa kịp nghĩ kỹ về ý mẹ tôi khi nói lời đó thì đã bị ông Năm kéo tới trước mặt mẹ rồi.
Ông Năm chỉ vào tôi, tức đến mức thở phì phò nói:
“Cháu nói với mẹ cháu đi, buổi tối mấy ngày hôm trước anh trai cháu rốt cuộc đã làm cái gì?”
Dưới sức ép của mẹ và ông Năm, tôi sợ sệt nói ra chuyện anh trai tôi chiếm hữu th* th/ể nữ ở trong qu/an t/ài vào buổi tối mấy hôm trước.
Tôi vừa nói xong thì mẹ tôi liền đạp tôi xuống đất, trỏ ngón tay về phía tôi, hổn hển nói: “Thằng trời đ/á/nh này, sao anh trai mày vào trong qu/an t/ài mà mày không ngăn cản nó lại? Mày có ý đồ gì hả?”
Nói xong, mẹ tôi lại ôm đầu anh trai tôi vào lòng mà khóc nức nở: “Phú con ơi, đều tại mẹ, mẹ không có năng lực cưới một cô vợ về cho con, cho nên mới ép con tới bước đường phải chui vào qu/an t/ài. Mẹ có lỗi với con.”
Tôi nhìn cảnh tượng này mà trong lòng dấy lên nỗi bi lương vô hạn.
“Được rồi.” Cuối cùng, một tiếng nói tức gi/ận của ông Năm đã c/ắt ngang tiếng khóc nức nở như gọi h/ồn của mẹ tôi.
Ông Năm thở dài một hơi, cái lưng vốn đã gù, bây giờ còn khom xuống thấp hơn trước, dáng vẻ phảng phất như già đi cả chục tuổi vậy.
Ông Năm yếu ớt m/ắng anh trai tôi, “Cái đồ không biết sống ch*t! Con gái nhà người ta vốn đã là lệ q/uỷ hồng y rồi, bởi vì bị ta đ/á/nh cho thương nặng nên mới không làm được gì. Nó thì hay rồi, lại còn đi thải âm bổ dương cho người ta, bây giờ nữ q/uỷ nhận định nó rồi, buộc phải kéo nó xuống ch/ôn cùng. Thế này thì bảo ta phải c/ứu nó thế nào đây?”
Mẹ tôi nghe ông Năm nói thì mặt trắng bệch như tờ giấy, ngồi xụi lơ trên mặt đất.
Còn tôi trong lòng cũng không nói rõ được là cảm giác gì.
Hết c/ứu rồi sao?
Vậy thì cũng tốt thôi.
Bình luận
Bình luận Facebook