Trên đường trở về, lời nói của Lâm Tuyết vẫn văng vẳng trong đầu khiến tôi bộn bề suy nghĩ.
Tôi quay sang hỏi người đàn ông đang ngồi cạnh:
"Cố Bắc Tiêu, làm cảnh sát ở nơi này, anh có thấy khổ không?"
Anh khẽ nghiêng đầu, nở nụ cười đáp:
"Khổ ư? Những ngày đầu mới về, quả thực cảm thấy điều kiện gian khổ."
"Nhưng thời gian trôi qua, nhìn thấy mảnh đất này được bình yên dưới sự bảo vệ của bọn anh, thấy được sự tin tưởng và phụ thuộc của bà con, tự nhiên cảm thấy mọi thứ đều xứng đáng."
"Lãng Lãng à, công cuộc xóa đói giảm nghèo là một quá trình dài và liên tục."
Anh chỉ tay về phía rặng dương xanh ngút ngàn ngoài cửa sổ, giọng trầm ấm:
"Mấy chục năm trước, người dân nơi đây bị áp bức, ngày ngày lo không đủ cơm ăn."
"Sau ngày giải phóng, từng hộ gia đình mới có ruộng cày có bữa cơm no."
"Ngày trước, phụ nữ ra đường phải trùm khăn kín mít, giờ đây các cô gái đều có thể tự tin để lộ khuôn mặt."
"Tất cả đều là thành quả của biết bao đảng viên và thế hệ xây dựng nối tiếp nhau."
"Anh tin rằng trong tương lai, sa mạc này sẽ trở thành ốc đảo xanh tươi cho con cháu đời sau."
Tôi gật đầu đồng cảm:
"Anh và Lâm Tuyết đều là những người trồng cây ươm mầm."
Bỗng nhớ đến chuyện cũ, tôi bất giác trêu đùa:
"Cô ấy tốt thế cơ mà, không hiểu sao hồi đó anh lại từ chối người ta? Đúng là thiếu tinh tường!"
Lỡ miệng tự ch/ửi chính mình một câu.
Cố Bắc Tiêu mấp máy môi nhưng không nói thành lời.
"Còn bạn trai Lâm Tuyết–thầy giáo Hứa nữa, đúng chuẩn bạn trai quốc dân."
Tôi lại thốt lên.
Nghe vậy, Cố Bắc Tiêu quay sang nhìn tôi chằm chằm, trong mắt thoáng nét bất an:
"Lãng Lãng... em cảm thấy anh không tốt bằng sao?"
Tôi vội an ủi:
"Ừm... Cũng không hẳn, người đâu có hoàn hảo. Em cũng lắm khuyết điểm mà."
Hình như anh không hài lòng với câu trả lời này.
"Vậy em có thích mẫu đàn ông như thầy Hứa không?"
Anh hỏi.
Tôi bật cười:
"Em chỉ thích mẫu người như đội trưởng Cố cao lớn uy vũ, đầy nam tính thôi."
"Tất nhiên, nếu biết nói ngọt nữa thì càng tốt."
Anh nghiêm túc hỏi lại:
"Như thế nào mới gọi là biết nói ngọt?"
"Anh cứ thổ lộ tình cảm nhiều vào, em sẽ cảm thấy an tâm hơn."
Cố Bắc Tiêu suy nghĩ giây lát, rồi chậm rãi nói:
"Lãng Lãng, anh thích em."
"Hết rồi?"
Anh nói thêm:
"Anh sẽ chỉ yêu mình em và sẽ không lừa dối em."
...
"Nếu anh phản bội, tổ chức cũng sẽ xử lý nghiêm minh, em yên tâm."
Tôi bĩu môi:
"Tốt tốt..."
Cũng coi như là có tiến bộ vậy.
Bình luận
Bình luận Facebook