Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
6.
Tôi đưa Kỳ Cảnh về nhà.
Mẹ tôi nhìn thấy Kỳ Cảnh, ánh mắt lướt qua sự kinh ngạc, sau đó là lo lắng.
Khi biết anh ấy là Beta cùng giới tính với tôi, bà lại bắt đầu thư giãn hơn.
"Cháu cứ ngồi đã, dì đi lấy đồ ăn cho cháu."
Mẹ tôi nồng nhiệt chào hỏi Kỳ Cảnh, sau đó kéo tôi sang một bên khi đi lấy đồ, "Con gặp cậu Beta này ở đâu thế?"
Tôi gãi đầu: "Con ngất xỉu ngoài ruộng, là Kỳ Cảnh c/ứu con."
Mẹ tôi kinh hãi, lập tức kiểm tra khắp người tôi.
Tôi giải thích mãi rằng mình không sao, bà mới yên lòng.
"Vậy con và cậu ấy đã x/á/c định qu/an h/ệ à? Đoạn Kiêu... thôi không nhắc đến nó nữa, nhà cậu ấy ở đâu? Ba mẹ là ai, con đã tìm hiểu chưa?"
Mẹ tôi thấy tôi lắc đầu, thất vọng nhéo nhẹ trán tôi, "Chỉ lo nhìn mỗi cái mặt thôi!"
Tôi ngại ngùng, nhưng anh ấy thật sự rất đẹp mà!
Mẹ tôi hiểu tôi, đẩy tôi ra và đi tìm Kỳ Cảnh trò chuyện.
Hai người qua lại vài câu, những điều cần moi móc đều đã được khai thác hết.
Ba mẹ Kỳ Cảnh qu/a đ/ời không lâu, cơ thể anh ấy dần suy yếu vì quá đ/au buồn. Vì vậy mới đến thôn Thanh Kỳ để tĩnh dưỡng.
Anh ấy đến vào mùa Hè năm ngoái, sống ở nhà ông Lý già đầu thôn.
Gia đình ông Lý đã di cư ra nước ngoài, Kỳ Cảnh đã m/ua lại căn nhà đó. Suốt ngày sống ẩn dật, lại ở nơi đầu thôn hoang vắng, nên rất ít người biết đến.
Mấy hôm trước anh ấy tình cờ xem lại di chúc của ba mẹ mới phát hiện, họ còn một tâm nguyện.
Đó là hy vọng anh ấy tìm được một người cùng giới tính, để sống một cuộc sống tốt đẹp.
"Điều kỳ lạ là hôm đó cháu đang chuẩn bị ngủ trưa, trong lòng đột nhiên khó chịu, cháu đi dọc theo con đường nhỏ, và nhìn thấy Lâm Húc ngất xỉu giữa ruộng."
Khóe môi Kỳ Cảnh nở nụ cười: "Cháu nghĩ đó là duyên phận chăng."
Mẹ tôi tin sái cổ. Nắm tay Kỳ Cảnh không muốn buông. Bà còn hỏi bát tự (ngày tháng năm sinh theo Âm lịch) của Kỳ Cảnh, hợp lại càng vui mừng hơn. Nói rằng hai đứa tôi là một cặp Trời sinh Đất tạo. Lập tức muốn đi xem ngày lành tháng tốt.
Tôi đỏ mặt tía tai vội vàng kéo mẹ lại: "Mẹ, mẹ hỏi nãy giờ rồi, để người ta uống miếng nước đã chứ!"
Mẹ tôi vỗ đầu: "Mẹ kích động quá, hai đứa cứ nói chuyện đi, mẹ đi tìm bà Vương tính ngày Hoàng Đạo Cát Nhật!"
Mẹ tôi nhanh đến mức tôi cản cũng không kịp. Quay lại, đối diện với nụ cười châm chọc của Kỳ Cảnh, tôi gãi đầu: "Mẹ tôi rất thích anh."
Nụ cười của Kỳ Cảnh càng thêm sâu sắc, khuôn mặt vốn đã xinh đẹp nay càng thêm lộng lẫy vô song, "Đó là vinh hạnh của tôi."
Tôi rụt rè lùi lại một bước nhỏ, sợ tiếng tim đ/ập của mình làm kinh động đến vẻ đẹp này.
Nhưng Kỳ Cảnh lại không cho phép, anh ấy ghé sát vào tôi, chân chạm vào chân tôi, hơi ấm của nhau truyền qua lớp vải mỏng. Anh ấy hỏi, "Thế còn cậu? Cậu có thích tôi không?"
Tôi nói, "Thích."
Anh ấy cười càng đẹp hơn. Lòng bàn tay nóng bỏng áp vào tay tôi, anh ấy nói với khoảng cách rất gần: "Tôi cũng vậy."
7.
Dưới sự nồng nhiệt của mẹ tôi, Kỳ Cảnh đã dọn đến ở nhà tôi.
Anh ấy khéo tay vô cùng, ngay tối hôm đó đã làm được sáu món ăn.
Ánh mắt mẹ tôi nhìn anh ấy sáng rực lên.
Tôi nuốt thức ăn vào bụng, mắt cũng lập tức phát sáng. Tài nấu nướng hoàn toàn không thua kém đầu bếp của thôn tôi.
Kỳ Cảnh và mẹ tôi hợp cạ vô cùng. Nội dung trò chuyện hoàn toàn là về đám cưới sắp diễn ra.
Tôi không chen vào được, đành phải ra ruộng nhổ cỏ. Dưa hấu đã b/án hết, ông chủ lớn đã cho người đến lấy. Năm vạn hai đã được chuyển hết cho tôi.
Tôi đưa số tiền đó cho Kỳ Cảnh, anh ấy không nhận. Tôi nói đó là sính lễ, anh ấy mới cười và nhận lấy.
Thời gian trôi qua thật nhanh, đến trước ngày cưới một hôm, lòng tôi bồn chồn khó tả. Tôi cầm chổi quét đi quét lại sân nhà hết lần này đến lần khác.
Kỳ Cảnh thì ngồi trên ghế, chăm chú nhìn tôi, tôi lại càng quét hăng hơn.
"Lâm Húc, qua đây nghỉ một lát đi!"
"Được." Tôi đáp lời, chân tay lóng ngóng đi tới, nhận lấy chén trà anh ấy đưa: "Mẹ đâu rồi?"
Kỳ Cảnh trả lời: "Đi phát thiệp mời rồi."
Tôi gật đầu, Kỳ Cảnh kéo tôi ngồi xuống bên cạnh, cầm chiếc khăn lạnh mang theo hơi tuyết mát lạnh, tỉ mỉ lau đi mồ hôi trên mặt tôi.
Tôi thẳng lưng, mặc kệ anh ấy lau.
Khi tay lau đến cổ, tôi nuốt nước bọt: "Người anh thơm quá, như tuyết vậy, rất mát mẻ!"
Chiếc khăn thỉnh thoảng lướt qua yết hầu tôi. Tiếng cười nhẹ nhàng của Kỳ Cảnh vang bên tai: "Thật sao, là sữa tắm thôi, có thơm không?"
Tôi nhìn gương mặt xinh đẹp của Kỳ Cảnh, tai nóng ran: "Ừm, thơm lắm!"
Kỳ Cảnh rút tay lại, nhìn thẳng vào mắt tôi: "Vậy có muốn ghé sát lại ngửi kỹ hơn không?"
Tôi còn chưa kịp phản ứng, Kỳ Cảnh đã đưa tay ôm lấy tôi. Mùi tuyết tràn ngập trong vòng tay.
Mặt tôi bắt đầu nóng bừng, cảm nhận thân nhiệt của Kỳ Cảnh, tôi cẩn thận ôm lại anh ấy.
Trong vòng tay anh ấy, tôi thần thờ nghĩ, chẳng phải Kỳ Cảnh là Beta sao? Nhưng khung xươ/ng lại to lớn quá, còn cao hơn tôi nhiều. Vậy rốt cuộc ai sẽ làm vợ đây?
Nhưng anh ấy có sức khỏe không tốt, làm "trên" chắc sẽ mệt lắm. Thôi, hay là để tôi làm đi?
Tôi tính toán đâu vào đấy trong lòng, càng thêm mong chờ đám cưới ngày mai.
Kỳ Cảnh đặt nụ hôn lên đầu ngón tay tôi, nói: "Lát nữa mang theo hộ khẩu, đi đăng ký kết hôn nhé?"
Tôi gật đầu: "Được."
Chương 28
Chương 8 HẾT
Chương 8 HẾT
Chương 9 HẾT
Chương 8 HẾT
Chương 9 HẾT
Chương 6 - HẾT
Chương 10 HẾT
Bình luận
Bình luận Facebook