Thục Yên ngày càng ỷ lại vào thậm chí ta cả nha hoàn thân cận trở thành người mỗi ngày hầu hạ xiêm áo.
Ta quỳ dưới đất, cẩn cẩn dực dực cho từ cao nhìn xuống, đưa tay nhéo lấy ta:
“Ngươi hầu hạ người khác giỏi hơn bọn nô kia nhiều. Nếu phải vì bộ quá tầm khiến thượng để mắt tới, bản thật nâng vị trí cao hơn.”
Từ khi Yên tuy thượng thường đến thăm, nhưng vì kiêng kị có th/ai nên ở lại.
Sủng dần chia cho các khác, Yên cùng bất mãn, bắt đầu tính toán chọn nữ lực để nâng đỡ.
Ta đến lọ nhũ hương kia, để th/ai nhi bụng nàng.
Bởi ta lúc đứng đỉnh cao phúc nhất đời, tận mắt nhìn khoác tấm của h/ủy ho/ại bộ cuộc sống mà tự hào.
“Gần đây làn bản trở nên thô ráp, có mặc xiêm đẹp đến đâu chẳng ích gì!”
Tính tình Yên bất định, thoáng chốc lại nổi gi/ận.
Thấy thời cơ đã đến, ta ghé sát hạ giọng bí:
“Nương nương, nô có gia truyền, có thể dệt ra lụa mỏng như cánh ve, khoác người thì như làn non mềm mịn, suốt như tơ.”
“Thậm chí có thể…” cố tình dừng dẫn dụ lòng hiếu kỳ của nàng.
“Còn có thể nào? nói!”
“Còn có thể khiến thượng càng sủng nương nương. Nương nương thử biết ngay.”
Nghe xong, Yên lập tức sai ta khẩn trương chuẩn bị. chần chừ nói rằng xiêm có thể làm nhưng khi mặc người thì cần phải hết nhân, kẻo lộ ra tổ truyền.
Ban đầu đồng ý, ta hầu hạ nhưng do nay đã rất tín lại ta kiên quyết, rốt cuộc nhượng bộ.
Tối hôm sau, ta theo thanh đ/ao sát lợi.
Thanh đ/ao ấy ta tìm được từ tay đồ tể chợ thịt chuyên để l/ột sắc bén đến rợn người, ánh đ/ao lấp loáng như nhuốm m/áu.
Ta giấu đ/ao ủng, rửa sạch bước vào nội thất của Yên Nhi.
Quả nhiên đã hạ lệnh lui hết nhân, phòng lại người chúng ta.
“Ta bảo bọn họ sau giờ mới được vào hầu, cần lo lộ.”
Nàng nhướn mày, ra vẻ ta đây rộng cùng.
Ta khom người hành lễ vừa mới mở miệng được mấy Yên đã ngã vật xuống đất.
Là mê hương ta người.
từ khi bụng đã đ/ộc, sớm đã bách đ/ộc bất xâm. Cơ thể chính thứ chứa th/uốc đ/ộc di hoàn hảo nhất.
Ta khiến l/ột sạch xiêm trói ch/ặt treo xà nhà, sau đó chén trà sôi thẳng người khiến đ/au đớn tỉnh lại.
Nàng mở bừng mắt, thống khổ quằn quại, há miệng định gọi người nhưng cổ chẳng phát ra tiếng.
“Trên có dám trái ý quý phi? Giờ nghĩ xem, dám bước vào đây?”
cười chữ lời như d/ao xoáy vào tâm can.
Ta đưa tay xoa phần bụng hơi nhô ra của làn khiến rùng mình, ánh mắt đầy sợ hãi.
Bình luận
Bình luận Facebook