Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Thoắt cái đã đến cuối năm.
Công ty anh nghỉ Tết sớm, mới là ngày tiễn Táo quân thôi, Thẩm Ngộ Sơ đã không cần đến công ty nữa.
Chúng tôi ở nhà cùng nhau vài ngày.
Ngày Lễ Phật Thích Ca Mâu Ni, Trần Sóc gọi điện thoại cho anh, rủ đi uống rư/ợu cùng nhau.
"Mang Hứa Nguyên theo đi."
Thấy Thẩm Ngộ Sơ từ chối, Trần Thạc nói tiếp, "Bọn tôi vốn định bảo cậu dẫn cậu ấy ra ngoài mà.
"Suốt ngày ru rú trong nhà có gì vui?"
Cúp máy xong, Thẩm Ngộ Sơ thăm dò hỏi tôi có muốn ra ngoài không.
Tôi vừa hay có việc muốn hỏi Trần Thạc nên đồng ý.
Khi đến nơi, căn phòng đã đầy người.
Ngoài Trần Thạc, tôi chẳng quen ai.
Thấy chúng tôi vào, mọi người nhiệt tình chào hỏi.
Có lẽ là vật họp theo loài, bạn bè của Thẩm Ngộ Sơ đều rất lịch sự, đối với tôi cũng rất hòa nhã.
Bạn bè Thẩm Ngộ Sơ đều rất lịch sự, đối đãi với tôi rất tốt.
Mọi người trò chuyện một lúc thì có người rủ anh sang bàn chơi bida.
"Cứ đi đi." Thấy anh do dự, tôi lên tiếng, "Em ngồi đây ăn chút gì đã."
Khi anh đi rồi, tôi đợi một lúc mới đến bên Trần Thạc hỏi nhỏ:
"Anh có rảnh không?"
"Đương nhiên rồi." Anh ta cười khành khạch như đã đoán trước, "Có việc gì hỏi à?"
Tôi gật đầu thành thật.
"Hôm đó, sao anh lại nói thế?"
"Nói gì cơ?"
"Kiểu như biết chắc sẽ gặp tôi."
"Còn cả chuyện Thẩm Ngộ Sơ tìm tôi nữa."
Trần Thạc không trả lời ngay, uống ngụm rư/ợu rồi mới lên tiếng: "Nhiều chuyện tôi không tiện nói, vì nghĩ cậu nên nghe câu trả lời từ miệng lão Thẩm.
"Chỉ có một điều, tôi muốn nói với cậu."
"Ba năm nay, cậu ấy không ngừng tìm cậu."
"Tìm tôi?" Tôi kinh ngạc, "Tại sao?"
Anh ta lại cười:
"Tôi đã nói rồi, cậu phải tự hỏi cậu ấy."
Nói đoạn, anh ta quay sang nhìn về phía Thẩm Ngộ Sơ.
Tôi theo ánh mắt ấy nhìn sang, thấy Thẩm Ngộ Sơ đã cởi áo khoác, chỉ mặc sơ mi xắn tay áo.
Anh đang chăm chú cúi người nhắm bóng, có lẽ cảm nhận được ánh mắt tôi liền ngẩng lên mỉm cười dịu dàng.
Chương 9
Chương 7
Chương 7
Chương 17
Chương 9
Chương 7
Chương 13
Chương 12
Bình luận
Bình luận Facebook