Thể loại
Đóng
Tìm kiếm gần đây
9.
Hà Ngọc Chi nhờ ta giúp hắn làm quen với Lý Đan Vân.
Người ngồi trên ngai vàng lúc đó chính là phụ thân của Lý Đan Vân, Lý Thần.
Lý Đan Vân là công chúa duy nhất của Nam Lương.
Nàng luôn được ưu ái và đồng thời cũng nhận được những lời dạy dỗ tốt nhất, tầm nhìn của nàng không bao giờ thua kém bất kỳ nam nhân nào trên đời.
Ta quen nàng ta từ khi còn nhỏ và đương nhiên ta cũng biết rằng Lý Đan Vân luôn có th/am vọ/ng rất lớn.
Nàng không hài lòng với thân phận nữ nhân của mình và cũng rất để ý đến sự tr/anh ch/ấp giữa các vị hoàng tử.
Nếu Hà Ngọc Chi muốn tr/ả th/ù hoàng thất, Lý Đan Vân sẽ là lựa chọn tốt nhất.
Vì mối h/ận d/iệt t/ộc nên Hà Ngọc Chi vẫn luôn rất lạnh lùng.
Mọi việc sảy ra tối hôm đó có thể hắn đã cố tình làm để lấy được sự thông cảm của ta.
Ta không biết là vì trong giấc mơ hắn đã khóc nứ/c n/ở quá buồn hay vì ta đã nghe thấy hắn bày tỏ cảm xúc thật của mình khi ôm hắn.
Ta vô tình thoáng thấy t/ội l/ỗi và mọi hậ/n t/hù với hắn dường như biến mất.
Ta không còn á/c cảm với hắn ta, chỉ còn lại sự thương hại.
Hắn ta có thể l/ợi d/ụng bất cứ ai để đạt được mục đích của mình chứ đừng nói đến ta, một người còn trẻ con và thiếu hiểu biết.
Hắn ta lợi dụng lòng trắc ẩn của ta để giúp hắn ta che giấu tâm tư t/ạo ph/ản đang chớm nở của mình, sau đó nhờ ta giúp hắn ta làm quen với Lý Đan Vân.
Ta là người dễ l/ừa g/ạt vì những việc nhỏ nhặt nhưng lại luôn rất tỉnh táo khi đụng đến những việc lớn.
Phong Việt từ lâu đã có mối liên hệ với triều đình Bắc Ngụy.
Khi đó hắn đã phục tùng Phong Việt chỉ để b/áo th/ù và thậm chí còn giao ra bí mật mà Hà gia đã cất giữ.
Nếu làm vậy rất có thể hắn sẽ gián tiếp tiếp tay cho gia/n t/ặc.
Nhưng hắn lại nói cho ta biết,bản đồ Ngọc Châu mà hắn giao ra đã bị lược bỏ những điểm quan trọng, sau này nếu như quân Ngụy x/âm ch/iếm Ngọc Châu, bọn họ sẽ bị bại một cách th/ảm h/ại.
Trong vòng vài tháng, thống đốc Ngọc Châu giả vờ đầu hàng, mở cổng Kinh Thành, quân Ngụy dễ dàng bị dẫn vào thung lũng hẹp trong thành và gi*t ch*t toàn bộ.
Năm ấy, Phong Việt nhìn thấy cái bóng t/àn nhẫ/n và đ/ộc á/c của chính mình trong Hà Ngọc Chi, và cố gắng nuôi dưỡng Hà Ngọc Chi để sử dụng cho riêng mình.
Nhưng bởi vì hắn đã gi*t cả Hà gia nên hắn sợ rằng tất cả sự phục tùng của Hà Ngọc Chi chỉ là ngụy trang để tr/ả th/ù.
Phong Việt không cần một tên n/ô l/ệ trong nhà có thể ch/ặt đầ/u hắn bất cứ lúc nào.
Hắn muốn tạo ra một con rối mà hắn có thể sử dụng, một chú chó ngoan ngoãn.
Vì vậy, trước khi đưa Hà Ngọc Chi theo, Phong Việt đã yêu cầu hắn uống Ngũ Cầu.
Thứ đ/ộc dược ấy ă/n m/òn tâm trí và kinh mạch của Hà Ngọc Chi.
Trước đó, ta cũng nghe nói thiếu gia nhà họ Hà năm ba tuổi đã biết học ki/ếm thuật, năm tuổi biết cưỡi ngựa và b/ắn cung, bảy tuổi biết bày binh bố trận.
Hắn là một thiên tài bẩm sinh.
Điều này quả thật chính x/á/c, nếu không thì Phong Việt đã không bị d/ụ vào b/ẫy bằng cách sử dụng kế hoạch phòng thủ giả, dẫn đến việc quân Ngụy hiện tại bị đ/ánh b/ại th/ảm h/ại do phán đoán sai địa hình.
Kể từ khi hắn bình phục vết thương, ta chưa bao giờ ch/ọc t/ức hắn nữa.
Sự th/ù đ/ịch ban đầu của ta đối với hắn ta chỉ là do ta còn quá trẻ con và đương nhiên nó đã bị đẩy lùi bởi những người và những thứ ng/uy h/iểm.
Có thể dễ dàng phát hiện ra rằng cơ thể hắn ta đã nhuốm đầy h/ận th/ù và thay đổi hoàn toàn đến mức không thể nhận ra.
Hắn thề sẽ không bỏ cuộc cho đến khi đạt được mục tiêu, và việc hắn ở trong Yến gia sớm hay muộn sẽ là một mối ng/uy hi/ểm tiềm ẩn cho Yến gia.
Nhưng bây giờ ta đã thay đổi suy nghĩ của mình.
Khi đó, ta chỉ nghĩ đơn giản rằng dù có bị h/ận th/ù làm cho m/ù qu/áng, trong lòng hắn vẫn có nguyên tắc khi đối mặt với những vấn đề lớn lao về đúng sai.
Ngày đại thắng ở Nam Lương.
Ta lén nhìn hắn qua bức tường sân viện, hắn đang ngồi ở hiên nhà hóng gió .
Trên tay đã có th/uốc cảm, hắn không biết lạnh hay nóng, chỉ mặc một chiếc áo lót mỏng, sắc mặt trắng bệch gần như trong suốt.
Không có biểu cảm gì, cả người trống rỗng đến đ/á/ng s/ợ.
Thế là ta ngồi lên tường và né/m đ/á về phía hắn ta.
Cú né/m chính x/á/c đến mức trượt trúng tai hắn.
Sau đó, tiếng viên đ/á rơi xuống đất khiến hắn hoàn toàn bối rối.
Ta làm ra vẻ h/ung d/ữ nói: "Hà Ngọc Chi, ngươi không muốn sống nữa hả, ba ngày một lần lại bệ/nh, còn muốn ngồi ngoài hiên hóng gió."
Hà Ngọc Chi rõ ràng không mong đợi ta sẽ đến.
Hắn làm như được bảo, và khi hắn nhìn ta lần nữa với khuôn mặt lạnh lùng như đã tan thành băng, hắn nhìn ta với đôi lông mày hơi nhướng lên.
“Trong đại thắng ở Nam Lương, quân Ngụy bị dẫn đến Kinh Thành để ba/o v/ây và trấn áp. Nếu đến hôm nay Phong Việt còn sống thì ngươi sẽ làm gì?” ta hỏi hắn.
“Phong Việt biết bức tranh ta đưa cho hắn đã bị giả mạo, sẽ không giữ ta lại nữa.”
"Ta nhất định sẽ tận lực gi*t hắn. Nếu thành công, chúng ta sẽ cùng ch*t. Bằng không, ta có thể sẽ bị tr/a t/ấn đến ch*t, bỏ lại nơi hoang dã."
Mặc dù đó là một giả định, nhưng Hà Ngọc Chi đã nói điều đó với sự tà/n nh/ẫn gần như kỳ lạ.
Ta kinh hãi, lại nhỏ giọng nói: “Phụ thân ta nhận ngươi làm con nuôi, vậy ngươi có thể coi là một nửa người nhà họ Yến phải không?”
Hắn mặc y phục đứng dậy, chậm rãi đi đến bên tường, ngẩng đầu nhìn ta nói: "Thúc thúc coi ta như con ruột, ta sẽ không bao giờ quên ơn nghĩa của Yến gia."
“Điều ta muốn chính là lời này của ngươi.” Ta nhảy khỏi bức tường sân.
Ta không biết mình đang nghĩ gì, nhưng khi quyết định nửa đêm sẽ gặp Hà Ngọc Chi, ta đã đặc biệt tô son và mặc một chiếc váy đỏ lộng lẫy .
Chiếc váy dài đang ngăn cản ta trèo qua tường.
Khi ta nhảy xuống, chiếc váy dài của ta vướng vào cành hoa, bị c/ắt một đường dài, kèm theo tiếng vải lụa bị x/é t/oạc.
Ta bị mất thăng bằng và ngã xuống.
Hắn vô thức đưa tay ra đỡ lấy ta, nhưng lại không có chút sức lực nào.
Hắn ôm ta rồi ngã lăn xuống bãi cỏ phía sau.
Trong cơn hoả/ng loạ/n, ta chỉ hành động theo bản năng đưa tay ra bảo vệ đầu và cổ hắn.
Ánh trăng chiếu sáng rực rỡ, những cánh hoa lê rơi đầy mặt đất.
Thiếu niên trẻ tuổi nằm ở phía dưới ta , sau khi càu nhàu một hồi, hắn ngước lên nhìn ta, với ánh mắt chứa đầy sự bối rối.
Hắn vô thức mỉm cười, đôi mắt long lanh, vương vấn, rồi đưa tay gỡ cánh hoa trên tóc ta, nhìn ta nhẹ nhàng nói: “Đây là lần thứ hai.”
Lần đầu tiên gặp hắn ta, ta đã nghĩ hắn ta là một con thú hung dữ và muốn dán một lá bùa lên mặt hắn.
Mới đó mà đã hơn một năm trôi qua nhưng khi nhìn hắn, ta lại thấy bối rối.
Ta không thể quan tâm đến bất cứ điều gì khác ngoài trái tim đang đậ/p liên hồi của mình.
Ta lúng túng đứng dậy khỏi người hắn, đưa tay kéo hắn lên, thậm chí còn vô ý va phải thắt lưng hắn dưới màn đêm.
Trước khi hắn kịp nhận ra ta đang chiếm tiện nghi của hắn, ta đã nắm lấy tay hắn và nói: "Hà Ngọc Chi, đi với ta."
Rõ ràng là hắn ta bị sốc trước sự vô li/êm s/ỉ của ta, lần này ta không thể kéo nổi hắn ta được nữa, hắn thì thầm: “Đi đâu?”
Ta nhìn hắn nói: “Ta đã thay đổi chủ ý rồi, m/ối h/ận trong ngươi quá nặng nề, ta sẵn sàng giúp ngươi chia sẻ một phần, nhưng ta vẫn cần ngươi làm giúp ta một việc.”
Hà Ngọc Chi không có lập tức đồng ý: “Ngươi thật sự muốn…”
Ta mỉm cười và gật đầu với hắn.
Dưới ánh trăng và bóng hoa, trong mắt Hà Ngọc Chi kinh ngạc, sau đó ẩn chứa một cảm xúc vụng về cố ý ngụ/y tr/ang, hắn nói: “Chúng ta chưa đủ tuổi nên không thích hợp, nhưng nếu ngươi thực sự muốn thì có thể .. .Điều đó chỉ có thể tùy thuộc vào ngươi.”
Tuy rằng đã hiểu chuyện nam nữ, nhưng lời nói của Hà Ngọc Chi quá mơ hồ.
Lúc đó ta không hiểu, sau khi lợi dụng Hà Ngọc Chi, Hà Ngọc Chi đã hiểu sai ý của ta, hắn ta tưởng ta đang mơ ước thân thể của hắn, hắn ta cũng làm theo ý muốn của ta, chấp nhận h/iến th/ân cho ta.
Vì vậy, khi ta kéo Hà Ngọc Chi vào tổ đường Yến gia và yêu cầu hắn qu/ỳ xuống.
Hắn không khỏi nhìn ta với vẻ oá/n g/iận mà ta không thể hiểu được.
Ta cho là hắn thành thật, vặn vẹo cánh tay: "Nếu ngươi vì Yến gia của ta, trước tiên ngươi phải thề trước bài vị tổ tiên đã."
“ Thề điều gì?” Hà Ngọc Chi hỏi.
“Ta hứa sẽ giúp ngươi, ngươi có thể lợi dụng Lý Đan Vân để tìm ra chân tướng năm đó, có thể gi*t ch*t k/ẻ đ/ịch để b/áo th/ù.”
"Nếu thật sự có qu/an h/ệ với hoàng thất, chỉ cần ngươi có bản lĩnh, hãy loại bỏ những cái g/ai nh/ọn đó vì cuộc sống của dân chúng.”
"Nhưng chỉ có một điều ngươi phải nhớ, quốc gia của ngươi là Nam Lương, ngươi phải bảo vệ người dân Nam Lương. Đời này, ngươi không bao giờ được p/hản b/ội đất nước, b/ỏ r/ơi gia đình, không được v/i ph/ạm pháp luật và đạo đức, hoặc là phạm phải t/ội á/c lớn." Ta nhìn thẳng vào mắt hắn và nói to từng chữ.
Hà Ngọc Chi đột nhiên mỉm cười, nghiêng đầu nhìn ta chằm chằm, hỏi: “Nếu ta thật sự tạo phản, ngươi sẽ làm thế nào?”
“Nh/ốt ngươi lại, ch/ặt tay chân, bắt ngươi q/uỳ trước bài vị tổ tiên và lạ/y cả đời.” Ta giả vờ h/ung á/c nói.
Ta vừa dứt lời, hắn đã ngừng cười, vô cảm nhìn ngọn đèn trước tủ đang lập loè trong gió, mọi thứ trong mắt hắn đều tĩnh lặng.
Hắn ta thẳng người, qu/ỳ l/ạy trước bài vị tổ tiên của Yến gia, rồi giơ ba ngón tay lên thề:
“Hà Ngọc Chi đời này sẽ không bao giờ bộ/i bạ/c, bất công hay ph/ản bội gia tộc và đất nước. Nếu vi phạm lời thề này, thân x/á/c sẽ bị h/ủy h/oại và linh h/ồn sẽ t/an n/át. Ở cõi đời còn lại, hắn sẽ phải trải qua đủ loại đ/au kh/ổ."
Chương 16
Chương 30
Chương 15
Chapter 101
Chương 19
Chương 14
Chương 24.
Chương 14
Nền
Cỡ chữ
Giãn dòng
Kiểu chữ
Bạn đã đọc được 0% chương này. Bạn có muốn tiếp tục từ vị trí đang đọc?
Bạn cần có tài khoản để sử dụng tính năng này
Đăng nhập ngay
Bình luận
Bình luận Facebook