Trong giấc mơ, tôi thấy khuôn mặt mẹ.
Đôi lông mày nhuộm dày cộm của bà đã phai màu theo năm tháng, trông như hai con sâu xanh b/éo múp.
Năm đó tôi bốn tuổi, bố đi công tác Nhật Bản cả năm, chỉ còn lại hai mẹ con tôi.
Mười hai giờ đêm, chỉ vì một chuyện nhỏ, bà túm cổ áo tôi ném ra ngoài cửa như quẳng con gà con.
Màn đêm đen kịt bao trùm thị trấn nhỏ, đám cỏ dại đằng xa rung rinh, tiếng côn trùng rền vang.
Tôi khóc nức nở, chợt nín bặt khi thấy bóng đen lấp ló trong bụi cây, sợ đến mức đ/ập cửa như đi/ên.
"Mẹ ơi con xin lỗi, con sợ lắm!"
Qua ô kính cửa trên cao, bóng dáng mẹ hiện ra như một quan tòa đang nhìn xuống kẻ bị án.
Những bóng đen phía sau lưng tôi cựa quậy, tôi nghe rõ mồn một tiếng thì thào: "Đứa bé bị bỏ rơi này, mang đi thôi!"
Không dám ngoái lại, nhưng tôi cảm nhận rõ thứ gì đó đang tiến gần.
Tay đ/ập mạnh hơn vào cánh cửa sắt, sợ rằng khoảnh khắc kế tiếp mình sẽ bị cuốn đi.
Mẹ từ từ hé cửa.
"Còn cãi nữa không?"
Tôi lắc đầu đầm đìa nước mắt, lần đầu tiên học cách giả vờ khuất phục, thấu hiểu luật sinh tồn khi sống nhờ người khác.
"Con xem chị họ con học đến mấy giờ, còn con?"
"Suốt ngày ôm sách vở giả vờ!"
"Hầu hạ thằng lớn xong đến đứa bé, sống như thân trâu ngựa! Bức quá thì cùng ch*t hết đi!"
Phải, tôi lớn lên trong những lời cay đ/ộc ấy.
Bà nội từng kể, khi tôi chào đời, biết là con gái, mẹ đã thất vọng. Trái tim mẹ chỉ muốn có con trai.
Thực ra, tôi gh/ét bà ấy.
Gh/ét cách bà so sánh tôi với người khác, gh/ét việc bà xem tôi như thùng rác tâm lý, gh/ét cái t/át bà giáng xuống rồi lại ném cho gói kẹo ngọt.
Từng tìm đến bố cầu c/ứu, nhưng ánh mắt bất lực và dáng lưng c/òng của ông khiến tôi hiểu: người đàn ông này cũng bất lực.
Ông yếu đuối, đôi mắt nói lời xin lỗi.
Hiểu được nỗi khổ của ông, nên khi lỡ thấy tập tin "Nhật ký gi*t vợ" trong điện thoại bố, tôi lặng lẽ tắt màn hình.
Bởi tôi và ông giống nhau ở điểm này: c/ăm gh/ét mẹ tôi.
Bình luận
Bình luận Facebook