“Nhiều m/a vậy sao?” Chồng tôi hỏi.
Kim Giác không nói gì, lắng nghe một lúc rồi nói với chồng tôi:
“Trước cửa có người, anh đi xem thử xem.”
Chồng tôi do dự một lát nhưng cuối cùng vẫn hỏi:
“Có thể mở mắt ra được không?”
“Anh nghĩ sao?”
Chồng tôi rón rén đi tới chỗ cửa, quan sát một lát rồi lại rón rén trở về, nhỏ giọng:
“Không xong rồi, hai gã nhà đối diện lại tới nữa rồi, còn dẫn theo bảy tên đạo sĩ lần trước nữa!”
“Ch*t ti/ệt, gấp quá…” Hình như Kim Giác có hơi khó xử: “Hôm nay bọn họ muốn đưa bà lão kia lên trời luôn.”
“Sao?”
Kim Giác nói:
“Bảy người kia đều là những pháp sư cao cường, chắc chắn là bọn họ cũng sẽ chiêu h/ồn.”
Chúng tôi càng khẩn trương, hỏi phải làm sao bây giờ?
“Còn có thể làm gì nữa? Chúng ta chỉ có thể giành trước một bước, mời bà lão kia đến sau đó thuyết phục bà ấy đổi ý mà thôi.”
Chồng tôi bắt đầu sợ hãi.
“Nếu như bị bọn họ phát hiện ra thì phải làm sao?”
“Cùng lắm thì đấu phép một trận.”
“Ý tôi là lỡ như bọn họ xông tới thì phải làm sao?” Chồng tôi lưỡng lự: “Đó chính là… thương tổn vật lý.”
Chồng tôi lo lắng vấn đề ở hiện thực hơn.
“Vậy thì báo cảnh sát thôi, quay video làm bằng chứng, tôi không tin là bọn họ dám xông vào nhà dân đ/á/nh người.”
Hai vợ chồng chúng tôi lập tức sửng sốt, thế mà lại quên mất chuyện này.
Xem ra là tôi đã xem nhẹ Kim Giác rồi, không ngờ cậu ta có thể sử dụng pháp luật và pháp thuật qua lại nhuần nhuyễn như vậy.
Đừng nói nhảm nữa, Kim Giác yêu cầu chúng tôi nhắm mắt lại, giành chiêu h/ồn trước những người đó.
Cậu ta lầm bầm gì đó được một lúc thì trong phòng lại xuất hiện một cơn gió lạ. Tôi cảm thấy có một người toàn thân lạnh lẽo ngồi vào chiếc ghế đối diện.
Kim Giác ngồi ở bên cạnh vỗ nhẹ vào mu bàn tay của tôi.
“Tôi đã mời người tới rồi, có chuyện gì thì mau nói đi.”
Tôi vẫn còn hơi sợ hãi, sau khi hít sâu vài hơi mới nói:
“Trả con trai tôi lại cho tôi.”
Một hồi lâu mà phía đối diện vẫn không lên tiếng.
Nhưng tôi vẫn có thể cảm giác được, thứ đối diện vẫn luôn nhìn chằm chằm vào tôi.
Tôi lại tăng lớn âm lượng:
“Trả con trai tôi lại cho tôi!”
“Khà khà khà…”
Đối diện phát ra từng trận cười rùng rợn khiến người ta sởn gai ốc.
Kim Giác lại niệm cái gì đó.
Tiếng niệm chú càng lúc càng lớn, nhưng tiếng cười đối diện cũng càng lúc càng to. Sau đó cái bàn cũng bắt đầu rung lắc dữ dội.
Tim tôi đ/ập thình thịch nhưng tôi không dám đứng dậy rời đi.
“Ầm”.
Một cơn gió lạnh mang theo mùi tro giấy thổi tới từ phía đối diện, tôi ngửa ra sau, ngã xuống đất, vô tình mở mắt ra.
Đúng là phía đối diện của tôi có một người ngồi, nhưng người đó không phải là bà lão kia mà là ngọc nữ làm bằng giấy mà tôi đã thấy trên bàn thờ của bà ta.
Bình luận
Bình luận Facebook