Sau khi bắt đầu công việc, Thịnh Dực trở nên bận rộn hẳn.
Trước đây anh không dám không tăng ca, giờ đây lại buộc phải tăng ca, có hôm bận đến mức quên cả bữa trưa.
Để bảo vệ dạ dày anh, cách vài ngày tôi lại mang canh dưỡng sinh mẹ tôi nấu đến chỗ anh.
Khi anh còn đang bận, tôi cuộn tròn trên sofa lật xem báo cáo dự án của anh.
Rồi nhận ra "nghề nào nghiệp nấy", mấy thứ kỹ thuật tôi chẳng hiểu gì, nhìn thuật ngữ chuyên ngành như xem sách trời, tôi đành đặt báo cáo sang một bên, ngồi ngắm khuôn mặt Thịnh Dực mà thẫn thờ.
Khi xong việc, Thịnh Dực xách hộp cơm ngồi cạnh tôi, ôm tôi hôn một trận, bẹo má véo mũi đùa nghịch thỏa thích rồi mới bắt đầu ăn cơm.
Những lúc khác, tôi bắt đầu ôn lại kiến thức chuyên môn, chuẩn bị portfolio mới.
Nếu có cơ hội, tôi vẫn muốn tiếp tục học cao hơn.
Ban đầu tôi định từ từ trả n/ợ cho chú Kỳ, không ngờ Thịnh Dực rút hầu hết tiền tiết kiệm đem trả một lần. Anh bảo tôi chỉ được n/ợ mình anh thôi, không trả được thì lấy thân trả n/ợ.
Nhưng muốn trả n/ợ bằng thân cũng chẳng có cơ hội, anh ấy bận quá mà.
Có những hôm hoàn thành xong kế hoạch trong ngày, Thịnh Dực vẫn chưa về, tôi tắm rửa xong lại nằm cuộn tròn trên sofa đợi.
Như hôm nay, hơn 11 giờ rồi anh vẫn chưa về, tôi buồn ngủ đến nỗi hai mắt dính ch/ặt vào nhau.
Trong cơn mơ màng, cảm thấy có người ôm lấy tôi từ phía sau.
Tôi lờ đờ mở mắt, xoa mái tóc đang rúc vào cổ mình, nghiêng đầu hôn lên.
"Hôm nay bận lắm à?"
Thịnh Dực gật đầu, mũi anh cọ cọ vào xươ/ng quai xanh tôi.
"Tối nay có dự án, giờ xong hết rồi, ngày mai anh sẽ ở nhà với em."
Tôi khẽ cười: "Em đâu phải con gái bé bỏng mà lúc nào cũng đòi anh ở bên. Đói không? Có cần ăn gì không?"
Thịnh Dực hôn lên má tôi rồi đứng dậy:
"Không cần đâu, về phòng đi, anh đi tắm."
Thịnh Dực vào phòng tắm, tôi nằm vật ra giường nghỉ ngơi.
Tiếng nước chảy rì rào tắt hẳn, bên cạnh tôi lún xuống một khoảng.
Theo thói quen tôi quay người chui vào lòng anh, bỗng phát hiện...
Tôi véo người anh, vừa cười vừa nói:
"Sao anh không mặc quần áo hả? Nửa đêm giở trò l/ưu m/a/nh à?"
Thịnh Dực ôm tôi ch/ặt hơn, hôn chụt một cái đầy vẻ gia trưởng, tay luồn vào áo ngủ tôi.
"Dẫu sao lát nữa cũng phải cởi hết thôi."
"Anh bận cả ngày rồi, giờ phải nhận th/ù lao thôi."
Tôi bị anh sờ đến nỗi vừa ngứa ngáy vừa khó chịu, thở gấp mấy nhịp.
"... Em đâu phải sếp anh, sao lại đòi em trả..."
Thịnh Dực cắn nhẹ vào tai tôi:
"Em không phải sếp anh, em là mạng sống của anh."
Anh đỡ sau gáy tôi, lật người đ/è lên, hôn từ mí mắt đến khóe môi, đầu mũi cọ nhẹ vào nhau.
"Kỷ Lăng, em cưới anh nhé?"
Tôi cắn vào người anh:
"Em là đàn ông, sao cưới anh được?"
Anh nhướng mày:
"Không chịu à? Vậy anh cưới em vậy, anh chịu cưới."
Tôi phì cười, ôm ch/ặt lấy anh.
"Được thôi, sính lễ bao nhiêu? Anh nói đi. Nhưng nói trước, giờ em nghèo lắm, nếu đòi cao quá em không cưới nổi đâu."
Hơi thở Thịnh Dực phả vào cổ tôi, theo sau là tiếng cười khúc khích.
Anh ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng rực nhìn tôi:
"Không cần sính lễ, anh chịu thiệt, đem hết gia sản làm của hồi môn, không đủ anh đi ăn mày."
Tôi cười kéo anh xuống, chân quặp lấy eo anh, nghiêm túc nói từng chữ:
"Cưới, nhất định phải cưới! Ngày mai bay ra nước ngoài làm đăng ký kết hôn, ngày kia đi chọn địa điểm tổ chức đám cưới."
Sau đó mọi lời đùa đều bị nuốt chửng trong cổ họng, vỡ vụn thành dòng nước đường ngọt lịm pha mật.
Ấm áp và ngọt ngào.
Đêm đó trong mơ, tôi thấy cảnh năm năm trước mình chặn anh trong ngõ hẻm.
Cậu ấm ngông nghênh ép nam thần nghèo cao ráo vào tường hôn đến đỏ mặt tía tai:
"Thịnh Dực! Em thích anh lắm! Anh có thiếu tiền không? Em có tiền, em nuôi anh nhé?"
Bình luận
Bình luận Facebook