Mở cửa ra, tiếng cười chế nhạo của Tần Hành vang lên, mang chút cay đ/ộc:
"Ồ anh trai, cuối cùng cũng chịu ra rồi à."
Không biết nhìn thấy gì, giọng nói anh ta đột nhiên ngập ngừng, "Hình như tay nghề nấu nướng của dì Lưu chưa đủ giỏi, khiến anh ăn được nửa chừng đã phải chạy sang... Ăn son môi của chị dâu rồi."
Chính tôi - người bị ăn son môi - đứng sau lưng Tần Thuật, mặt vẫn nóng bừng, trái tim như muốn nhảy khỏi lồng ng/ực.
Cảm giác nơi khóe môi vẫn còn vương vấn, ấm áp, mềm mại, tê rần...
"Nhuệ... Khương Nhuệ?!"
Nghe gọi tên, tôi gi/ật mình tỉnh khỏi trạng thái mơ màng, đối diện với ánh mắt không thể tin nổi của Tần Hành.
Anh ta trông thực sự choáng váng, đôi mắt giãn ra như gặp động đất.
"Sao… Lại là em?"
"Gọi là chị dâu, đừng hỗn xược."
Ánh mắt Tần Hành đảo qua lại giữa tôi và Tần Thuật, môi run run, mặt mày tái mét.
Một người dì bước tới: "Mọi người đứng tụm ở đây làm gì thế? Tiểu Hành, vẻ mặt gì vậy? Nhìn chị dâu mà ngẩn người à?"
Tôi lo Tần Hành sẽ tiết lộ mối qu/an h/ệ cũ giữa chúng tôi trước mặt mọi người, nhưng hơi bất ngờ khi anh ta im bặt, không thốt nên lời.
Thậm chí không ăn hết bữa, giữa chừng đã vội cáo từ.
"Sao anh ta trông có vẻ tội lỗi thế?"
"Vì nó có lỗi." Tần Thuật đ/á/nh lái, chiếc xe nhẹ nhàng hòa vào dòng xe trên đường chính, "Thanh ki/ếm Damocles treo lơ lửng trên đầu nó, khiến nó sẽ luôn sợ hãi, sợ lúc nào nó rơi xuống."
Tôi không hiểu lắm, nhưng nhìn Tần Hành hoảng lo/ạn bẽ mặt, trong lòng thầm thỏa mãn.
"Trước khi đưa em về, anh ghé công ty chút được không? X/á/c nhận một tài liệu, rất nhanh thôi."
Tôi chợt nhớ tới cây tùng la hán mini trên bàn chưa tưới nước, thứ hai quay lại có lẽ đã ch*t khô.
Tiện thể cùng đi.
Khi chờ thang máy, tôi theo thói quen mở ứng dụng video ngắn, lướt thấy idol thể hình tôi theo dõi đăng bài mới, ngón cái tự động bấm tim, bình luận "Mami, đói đói", mọi thứ trơn tru liền mạch.
Động tác trơn tru này chỉ dừng lại khi thang máy tới.
Bước vào trong, nhấn tầng, nhưng thấy Tần Thuật vẫn đứng yên tại chỗ.
"Sếp Tần?"
Anh ngước mắt nhìn tôi, không nói lời nào rồi bước vào thang máy.
Ai chọc anh gi/ận thế?
Dù mặt lạnh là chuyện thường, nhưng tối nay tâm trạng anh rõ ràng khá tốt, nhìn thấy được mà.
Trời ạ, lòng đàn ông như đáy biển sâu.
Tôi tưới nước xong cho cây tùng la hán mini, cà kê một lúc, mà Tần Thuật vẫn chưa ra khỏi văn phòng.
Định đi hỏi xem có cần giúp không thì điện thoại rung lên.
Mami: "Ăn khuya không?"
Lại có chuyện tốt thế này.
"Ăn! Đi đâu ăn?"
"Văn phòng anh."
Tần Thuật gọi đồ ăn lúc nào vậy?
Cơn thèm ăn nổi lên, tôi không nghĩ nhiều, gõ cửa văn phòng anh.
Anh không bật đèn.
Ngoài cửa sổ rộng lớn, ánh đèn rực rỡ. Tần Thuật xoay ghế lại, khuôn mặt khuất trong bóng tối, không rõ biểu cảm.
"Khương Nhuệ, lần trước em nói với anh, cần thời gian suy nghĩ rồi trả lời."
"Giờ đã suy nghĩ xong chưa?"
Hỏng rồi, đây là tiệc Hồng Môn.
Chương 19.
Chương 17
Chương 17
Chương 20
Chương 12
Chương 7
Chương 7
Chương 21
Bình luận
Bình luận Facebook