Kỳ thi cuối kỳ kết thúc, mấy đứa bạn cùng phòng đã thu xếp hành lý về nhà hết.
Tôi không vội về.
Bởi tôi cần chuyển nhà.
Trước khi Lục Từ rời đi, anh ấy xoa đầu tôi nói: "Thiển Thiển, khai giảng gặp lại nhé."
Tôi đáp lại với vẻ hơi hối lỗi: "Ừm, hẹn gặp lại."
Nhìn bóng lưng anh ấy khuất dần, trong lòng tôi bỗng dâng lên cảm giác áy náy.
Nhưng tôi đâu có nói dối. Dù sau khai giảng tôi không ở ký túc nữa, nhưng cùng chuyên ngành, đương nhiên vẫn sẽ gặp nhau trên giảng đường.
Đến tiết học, chúng tôi vẫn thường xuyên chạm mặt mà.
Nhân lúc Lục Từ vắng mặt, tôi chuyển hầu hết đồ đạc sang phòng trọ.
Hoàn thành xong, tôi mới yên tâm trở về nhà.
Bố mẹ tôi bận công việc, ít khi về.
Kỳ nghỉ đông dài đằng đẵng và nhàm chán.
Thỉnh thoảng, tôi vẫn lướt được những dòng trạng thái của Lục Từ.
"Còn mười ngày nữa là hết nghỉ đông, muốn gặp em ấy quá."
"Nhìn thấy em trai cùng phòng nhỏ mặc áo bông trong phòng, đáng yêu thật."
"Mau hết nghỉ đông đi, không thì tôi sẽ không kìm lòng được mà đi tìm em ấy mất."
Đọc những dòng này, lòng tôi càng thêm bứt rứt.
Không biết Lục Từ sẽ cảm thấy thế nào khi phát hiện tôi đã chuyển đi lúc khai giảng.
Nhưng đây là việc bất khả kháng.
Nếu không ở cùng phòng, anh ấy ít có cơ hội gặp tôi, biết đâu dần dà sẽ hết hứng thú với tôi?
Đến lúc đó, chúng tôi có thể trở về làm bạn cùng phòng bình thường.
Dù đã chuẩn bị tinh thần kỹ càng, nhưng khi ngày nhập học thực sự đến, tôi vẫn căng thẳng.
Đặc biệt khi Trần Trạch và Lộ Hà @ trong nhóm ký túc hỏi: "Sao cậu chưa về phòng?", tôi r/un r/ẩy trả lời: "Tớ tìm được phòng trọ giá hợp lý rồi, tạm thời ở ngoài đã."
Hai người họ vốn biết từ học kỳ trước tôi đã tìm phòng trọ, nên nghe tin cũng không quá bất ngờ.
Điều này khiến tôi hơi yên tâm.
Nhưng suốt cả ngày, Lục Từ không hề lên tiếng trong nhóm.
Việc anh ấy không phản ứng gì với chuyện tôi chuyển đi đáng lẽ phải khiến tôi mừng.
Thế nhưng không hiểu sao, tôi lại cảm nhận được khí tức nguy hiểm từ thái độ đó.
Hôm sau lên lớp, Lục Từ vẫn như thường lệ, cười tươi chào tôi.
Tất cả đều bình thường.
Nhưng chính vì quá bình thường, lại khiến người ta thấy gai góc.
Hay là sau mùa đông, Lục Từ đã hết hứng thú với tôi rồi?
Bình luận
Bình luận Facebook