2.
Đột nhiên những điều anh lừa dối tôi trong quá khứ hiện lên trong tâm trí tôi, và tôi muốn chọc tức anh.
Tôi nói với anh:
“Ừ, em đã kết hôn được ba năm rồi. Anh khóc thảm thiết trong đám cưới của em, những người không biết còn tưởng nhà anh bị phá sản."
Bàn tay của anh bị bầm tím nhiều nên các bác sĩ đã tháo chiếc nhẫn của anh ấy ra trước khi băng bó.
Chính vì vậy anh chẳng nhận ra rằng anh chính là người tôi đã cưới.
Đôi mắt anh đỏ hoe nhưng lại cố nở một nụ cười cứng như đ/á.
“Người con trai nào hồ đồ nào đã cưới em? Chẳng lẽ thật sự là Tây Tư Thần sao? Em đừng dựng chuyện, làm sao tôi có thể khóc được? Chắc lúc đó có gió quá mạnh."
Tôi nén cười.
Anh thấy được dáng vẻ nhịn cười của tôi, không khỏi bật cười, hỏi: “Có phải do tôi khóc x/ấu quá không?”
Trong ký ức của anh ấy, mỗi lần gặp nhau chúng tôi đều tranh cãi.
Thật hiếm khi có được một cuộc trò chuyện bình tĩnh và thậm chí có chút ấm áp như bây giờ.
Tôi véo mạnh vào đùi mình vì sợ cười thành tiếng:
"Anh không chỉ khóc to mà còn hát mấy bài thất tình không ngừng, nghe cũng khá hay. Em thậm chí còn tự hỏi liệu ngày hôm đó anh có bị cô gái nào đ/á hay không."
Anh vặn lại tôi:
"Em đang nói cái gì vậy? Làm sao tôi có thể bị đ/á được? Có cho là bị đ/á thì tôi mới chính là người đ/á cô gái đó."
Nói đến đây, trên mặt anh hiện lên một tia đỏ bừng, anh thấp giọng lẩm bẩm:
"Thật là mất mặt."
Bình luận
Bình luận Facebook