Mẹ tôi trở về nhà với nụ cười chiến thắng sau khi ki/ếm được 20 đồng.
Sau bữa trưa, Thịnh Dực nghiêm túc đề xuất việc đón chúng tôi về thành phố A. Thực ra tôi không phản đối.
Một là thành phố A nơi tôi sinh ra lớn lên, quen thuộc từng ngóc ngách. Trước giờ không dám về vì nhà bị đòi n/ợ mãi, không có chỗ ở, lại sợ chủ n/ợ còn hậm hực tới gây sự.
Hai là dù chú Kỳ đã giúp trả n/ợ nhưng số tiền ấy vẫn phải hoàn lại. Cứ mãi ở cái thành phố nhỏ này, e là đến ch*t tôi cũng không trả nổi, chi bằng về thành phố A phấn đấu tiếp.
Hơn nữa điều kiện y tế thành phố A vượt trội hẳn, mẹ có mệt mỏi gì cũng an tâm hơn.
Mẹ tôi do dự nhìn tôi, thấy tôi gật đầu thì đồng ý ngay.
Thịnh Dực lập tức nhoẻn miệng cười khoe hàm răng trắng, bế tôi xoay tròn ba vòng tại chỗ, vui mừng như tên nhà giàu ngốc nghếch.
Khác hẳn tên đàn ông u ám luôn mồm đòi bẻ g/ãy chân tôi suốt hai ngày qua.
Tôi đỏ mặt tía tai véo cánh tay anh, bắt anh đặt tôi xuống. Mẹ vẫn còn đây, thật không ra thể thống gì!
Anh thì đặt xuống đấy, nhưng vẫn ghì ch/ặt tôi trong lòng hôn vội một cái.
Tôi trở mặt giơ chân giẫm lên bàn chân anh, anh ôm chân kêu ẳng ẳng như chó.
"Kỷ Lăng, em định gi*t chồng mình hả——" Câu trả lời của tôi là phang thêm một cước nữa.
Bình luận
Bình luận Facebook