Tân Di đưa mẹ của Nữu Nữu về nhà tôi.
Chỉ trong một ngày, căn phòng của bà ngoại đã bị bà ta phá nát chẳng ra hình dạng.
Cửa vừa mở, dù vẫn bị dây thừng pháp khí của Tân Di trói ch/ặt, bà ta vẫn lăn lộn từ trên giường xuống, đ/âm lo/ạn khắp nơi.
Thấy chúng tôi, liền gào thét lao tới.
Ánh mắt Tân Di chợt nghiêm lại, rút từ trong túi ra một thanh ki/ếm bằng đồng xu, gõ mạnh vào trán bà ta.
Đồng thời quát lớn:
“Uế khí tan biến!”
Thân thể bà ngoại lập tức cứng đờ.
Tân Di đẩy bà vào phòng, rồi xoay người sang phòng khác nơi mẹ Nữu Nữu đang nằm.
Tiếng leng keng, lạch cạch vang lên suốt một lúc.
Cô ấy chạy đi chạy lại giữa hai phòng vài lần.
Cuối cùng thở phào nhẹ nhõm:
“Xong rồi.”
Tôi vội vàng tiến lên hỏi:
“Bà ngoại tôi… thế nào rồi?”
“Chưa tỉnh.” Tân Di nhắc nhở:
“Ngày mai bà ấy tỉnh lại, cô phải đưa đi bệ/nh viện kiểm tra.”
Tôi khựng lại, lo lắng hỏi:
“Có chuyện gì sao?”
“À, khi bị á/c q/uỷ nhập thân, bà ấy đã lấy thân mình đ/âm va lung tung, chắc chắn ít nhiều cũng có chỗ g/ãy xươ/ng.”
Tôi: “Vâng.”
“Được rồi, tôi đi đây.”
Cô ấy kéo mẹ Nữu Nữu đi:
“Phải đưa chị ấy về nhà.”
…
Sau khi Tân Di rời đi, căn nhà trở nên yên ắng.
Quay cuồ/ng mấy ngày liền, cuối cùng tôi cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Ngồi bệt xuống đất, nhìn bà ngoại đang ngủ yên tĩnh trên giường, tôi không kìm được òa khóc.
Bà ngoại tỉnh lại, tôi lập tức đưa đi bệ/nh viện.
Kết quả: cánh tay có vết nứt xươ/ng nhẹ, bác sĩ dặn phải ở nhà tĩnh dưỡng.
Trên đường về, bà ngoại nắm ch/ặt tay tôi, lòng còn sợ hãi:
“Mạn Mạn, bà… nghĩ thông rồi. Bà sẽ không ham sống lâu nữa, chỉ muốn trong quãng thời gian còn lại, được ở bên cháu thật tốt. Cháu đã trưởng thành, có thể tự lo cho mình, giờ bà lại phải dựa vào cháu rồi.”
Tôi nắm ch/ặt tay bà:
“Bà ngoại, Tân Di đại sư nói rồi, bà sẽ còn sống lâu lắm!”
“Thật sao? Thế thì tốt quá!”
Bà mừng rỡ, còn tôi cũng bật cười.
Thực ra Tân Di chưa từng nói như vậy, nhưng tôi tin cô ấy sẽ không để ý nếu tôi mượn danh cô để trấn an bà.
…
Từ đó, tôi trở thành khách quen trong phòng livestream của Tân Di, thậm chí là fan cứng.
Dù cô ấy chưa từng đòi tiền công, tôi vẫn thường tặng quà khi cô ấy livestream.
Tôi không có nhiều tiền, nhưng tấm lòng thì nên có.
Dĩ nhiên, so với Lương Hải Lãng thì chẳng thấm vào đâu.
[Gió Thổi Lúa Vàng tặng cho Tân Di Nhiệt Khí Cầu ×4]
[Gió Thổi Lúa Vàng tặng cho Tân Di Lâu Đài Mộng Ảo ×6]
[Gió Thổi Lúa Vàng tặng cho Tân Di Siêu Xe Ảo Ảnh ×6]
Gió Thổi Lúa Vàng:
“Tân Di đại sư, mau đi PK đi, tôi sẽ tặng quà cho cô thắng!”
“Mau lên, mau lên, gần đây làm ăn tốt, tôi ki/ếm được nhiều lắm.”
“Halo, Tân Di đại sư có thấy không?”
Tân Di nhíu mày nhìn màn hình, nghiên c/ứu một lát rồi chân mày giãn ra.
Không lâu sau, Lương Hải Lãng nhắn riêng cho tôi:
“Sao thế, livestream của Tân Di đại sư bị lỗi hả, sao tôi lại bị cấm chat rồi?”
Tôi: “Có khi nào… tôi chỉ nói có khi thôi nhé, là Tân Di đại sư thấy anh quá ồn ào không?”
Kể từ sau chuyện ở nhà máy và bà ngoại tôi, qu/an h/ệ giữa tôi và Lương Hải Lãng cũng tốt hơn.
Nhà máy của anh ta hoạt động lại bình thường, việc làm ăn ngày càng hưng thịnh.
Anh ta nói bệ/nh của anh Trương cũng khỏi, mẹ Nữu Nữu cũng đã hồi phục.
Tôi hỏi anh ta:
“Hai hôm nữa, Diêu Linh an táng, anh có cùng tôi đi tiễn cô ấy chặng đường cuối cùng không?”
Ngày hôm sau trở về từ thành phố Ngô Đồng, tôi đã tìm đến nhà bà nội Diêu.
Tôi kể hết suy nghĩ và tâm nguyện của Diêu Linh cho bà.
Bà ngồi lặng trong sân rất lâu, cuối cùng thở dài:
“Thực ra tôi đã mơ thấy nó, nó đã trách tôi rồi. Giờ bọn trẻ đều có chủ kiến riêng, chuyện này, đúng là chúng tôi sai.”
“Tôi sẽ đến nhà họ Hà bàn bạc…”
Không lâu sau, Lương Hải Lãng trả lời:
[Được, tôi sẽ đi cùng cô. Dù gì cũng từng quen biết, nên tiễn cô ấy một đoạn cuối.]
Ngày tang lễ của Diêu Linh, mưa bụi lất phất.
Tôi và Lương Hải Lãng che ô đen, đứng tận cuối hàng người.
Bạn trai của Diêu Linh quỳ trước linh đường, bóng dáng g/ầy gò như một cành cây khô.
Khi anh ta run run lấy từ túi ra một chiếc hộp nhung, tôi nghe rõ Lương Hải Lãng hít mạnh một hơi.
“Là nhẫn đặt riêng… phải dùng chứng minh thư để đăng ký, cả đời chỉ được m/ua một lần.”
Tôi khẽ thở dài, kéo anh ta ra khỏi đám đông, tìm một chỗ trống ngồi xuống, chuẩn bị ăn cỗ.
Ăn được nửa chừng, Lương Hải Lãng huých tay tôi:
“Nhìn kìa, có phải Tân Di đại sư không?”
Tôi ngẩng lên, quả nhiên thấy Tân Di đang ngồi ở góc khuất, cúi đầu ăn uống.
Cô ấy húp hết ngụm canh cuối, tùy tiện lau miệng.
Rồi rút từ túi ra một phong bì.
Phong bì không mỏng, bên trong chắc chắn có có nhiều tiền.
Cô ấy đưa cho gia đình họ Diêu, sau đó không nói một lời, che ô bước vào màn mưa.
Lương Hải Lãng cảm thán:
“Tân Di đại sư thật đúng là người đẹp tâm thiện.”
“Chúng ta gặp được cô ấy, đúng là may mắn.”
“Ừ.” Tôi nhìn bóng lưng Tân Di, cũng khẽ thở dài:
“Gặp được cô ấy, thật sự là may mắn lớn của chúng ta.”
Bình luận
Bình luận Facebook