Thể loại
Đóng
 123
 @456
 Đăng xuất
Lúc Thẩm Khắc đi xuống, tôi vẫn còn bám trụ lại bàn c/ờ b/ạc.
Tôi linh cảm Thẩm Khắc chính là khắc tinh của mình, từ sau khi đấu với anh ta, tôi không thể thắng nổi một ván nào nữa.
Chơi đến đỏ mắt, tôi nhả tàn th/uốc, dán ch/ặt ánh mắt vào ván cờ. Vừa đặt cược xong, tôi bỗng cảm thấy lưng như bị ai đó nhìn thấu.
Theo dõi ánh nhìn sắc lạnh ấy, tôi thoáng thấy Thẩm Khắc đang dựa vào góc cầu thang hút th/uốc. Lập tức thu lại ánh mắt, tâm trí tôi quay về với ván bài.
Cứ nhìn đi, nhìn nữa đi, cho dù nhìn đến thấu xươ/ng, ba của anh đây vẫn chỉ là Alpha thôi!
Thẩm Khắc châm thêm một điếu th/uốc, lách qua đám đông ồn ã, áp sát phía sau lưng tôi.
Một tay kẹp th/uốc, một tay luồn xuống dưới xươ/ng sườn tôi, bàn tay lớn mang găng tay da phủ lên tay tôi, cùng nhau đ/è lên xúc xắc. Hành động này trông hệt như đang ôm tôi vào lòng.
Cách biệt tiếng người ồn ào, anh ta khẽ khàng và chậm rãi nói: “Ngụy tiên sinh, nếu cậu có gặp vợ cũ của tôi, làm ơn chuyển lời đến em ấy, lần nữa tái ngộ, tôi sẽ ‘làm thịt’ em ấy.”
Nghiêng đầu nhìn, tôi chỉ thấy gương mặt nghiêng lạnh lùng của Thẩm Khắc, không chút biểu cảm, ánh mắt hờ hững rơi trên bàn cờ, năm ngón tay luồn qua kẽ tay tôi, dùng lực siết ch/ặt, rồi mở xúc xắc.
Thắng rồi!
Thẩm Khắc đối diện ánh mắt tôi, nhét nửa điếu t.h.u.ố.c đang hút dở vào kẽ môi tôi, nhếch môi cười: “Hẹn gặp lại.”
Khoảnh khắc đó, tôi chợt nghĩ Thẩm Khắc đã nhận ra tôi.
Nụ cười không nặng không nhẹ của anh ta khiến tôi lạnh sống lưng, tôi luôn cảm thấy ánh mắt anh ta nhìn tôi ẩn chứa sự lạnh lẽo và hung á/c tột cùng. Cứ như thể đang tính toán nên xuống tay từ chỗ nào để x/é x/á/c tôi thành trăm mảnh.
Thật sự không ổn chút nào.
3.
C/ờ b/ạc là thứ nghiệt ngã như thế. Giàu nghèo chỉ cách nhau một ý niệm thoáng qua.
Ba ngày trước tôi còn có chút vốn liếng, hôm nay đã n/ợ sò/ng b/ạc một khoản khổng lồ, bị người của sò/ng b/ạc ném thẳng ra ngoài.
Tôi nhặt nửa điếu t.h.u.ố.c trên mặt đất, rúc vào con hẻm để hút vài hơi. Trong đầu đã tính đến chuyện cao chạy xa bay.
Thứ nhất, Thẩm Khắc đã gặp tôi, và có lẽ đang nghi ngờ tôi. Nếu Thẩm Khắc phát hiện tôi đã lừa dối anh ta, với cái tính th/ù dai và ưa trả đũa của anh ta, có khi ch/ặt tôi ra rồi ném xuống biển cho cá ăn cũng nên.
Thứ hai, n/ợ quá nhiều, không trả nổi.
Kết quả là chưa kịp chạy thoát, đã bị người của ông chủ sò/ng b/ạc Lưu Hằng bắt lại.
Bị giam dưới tầng hầm bảy ngày, khi được thả ra, tôi mất nửa cái mạng, hoàn toàn không còn khả năng trốn thoát.
Lưu Hằng cho tôi một tháng, trong vòng một tháng phải trả hết n/ợ.
Cái tên Thẩm Khắc kia, nhất định là khắc tinh của tôi!
4.
Tôi lại quay về nghề cũ, câu dẫn một O giàu có có mùi hoa hồng hơi có chút quái đản trong một quán bar ở khu nhà giàu.
Tiểu Hoa hồng tên là Quản Châu, thích ép rư/ợu Alpha uống.
Lúc Thẩm Khắc đẩy cửa phòng bao bước vào, tôi đang bị Quản Châu bóp mặt đút rư/ợu. Cậu ta đang chơi rất hăng, mắt đỏ hoe vì phấn khích, “A Củ uống đỉnh quá!”
Áp sát vào tôi, cổ họng cậu ta cuộn lên nói: “Nuốt nhanh lên, nhanh hơn nữa!”
Tôi ngửa đầu, cố gắng nuốt dòng rư/ợu đang trút xối xả.
Không biết ai đó đã hét lên: “Thẩm tổng đến rồi!”
Quản Châu mới buông tôi ra, đi chào đón vị “Thẩm tổng” kia.
Tôi quỳ trên sàn, lau miệng, nhìn thấy đôi giày da của Thẩm tổng dừng lại trước mặt tôi, anh ta ngồi xuống ngay đối diện, bắt chéo chân, “Đang chơi gì vậy?”
Đầu óc tôi hơi mụ mị, mãi mới nhận ra giọng nói này quen thuộc đến kinh ngạc.
Quản Châu cười nói: “Chơi trò nhỏ với cún con mới tìm được.”
“Cún con?” Thẩm tổng khẽ lặp lại, dường như thấy cách gọi này thật thú vị.
Đôi giày da trước mặt tôi cử động, mũi giày lạnh buốt chạm vào cằm tôi, từ từ nâng mặt tôi lên.
Ánh mắt tôi lướt theo ống quần anh ta đi lên, nhìn thấy đôi tay xươ/ng xẩu rõ ràng đặt trên đầu gối, chiếc đồng hồ đeo tay quen thuộc, chiếc áo sơ mi chỉnh tề lờ mờ phác họa đường nét cơ bắp…
Chưa kịp nhìn rõ mặt, tôi đã x/á/c định người đang ngồi trước mặt chính là Thẩm Khắc.
C.h.ế.t tiệt! Oan gia ngõ hẹp là đây chứ đâu.
Ánh mắt Thẩm Khắc rủ xuống nhìn tôi, hỏi: “Cún con, chơi vui không?”
Tôi không nói gì, Quản Châu hứng chí nói: “Vui lắm, A Củ uống rư/ợu rất nhanh, trông rất quyến rũ!”
“Thật sao?” Thẩm Khắc một tay nhấc một chai rư/ợu, ngón cái xoa xoa miệng chai, “Nhanh cỡ nào?”
Anh ta cúi xuống bóp mặt tôi, th/ô b/ạo nhét miệng chai vào miệng tôi, trút rư/ợu vào, rồi chậm rãi nói: “Rư/ợu đắt, đừng để chảy ra ngoài.”
Động tác anh ta quá th/ô b/ạo, đổ quá nhanh, tôi không kịp nuốt, gần như nghẹt thở, gân xanh trên cổ nổi cả lên.
Tôi bị sặc đến chảy nước mắt, bấu víu vào cổ tay Thẩm Khắc để giằng tay anh ta ra khỏi chai rư/ợu.
Thẩm Khắc bất động, lẳng lặng nhìn tôi, ánh mắt không hề tử tế, “Nếu chảy ra ngoài, tôi sẽ đổi sang một lối vào khác mà đổ vào.”
Trong phòng bao không ai dám cản Thẩm Khắc. Ngoại trừ Bạch Tuyên, người vừa đẩy cửa bước vào.
Thanh mai trúc mã, mối tình đầu, Ánh trăng sáng mà Thẩm Khắc yêu đến khắc cốt ghi tâm.
“Đây là đang làm gì?” Chai rư/ợu bị một bàn tay thon dài nắm lấy, “A Khắc, thả cậu ta ra.”
Bạch Tuyên chỉ khẽ trách m/ắng một câu, nhìn Thẩm Khắc và lắc đầu không đồng tình, thì chai rư/ợu mà tôi ra sức giằng co mãi không thoát, đã bị nhẹ nhàng lấy xuống.
Thẩm Khắc ngạo mạn và cuồ/ng vọng từ trong xươ/ng cốt, không nghe lời ai, duy chỉ có Bạch Tuyên.
Bạch Tuyên là một Omega, lớn lên cùng Thẩm Khắc, từng là vị hôn phu của anh ta.
Chương 43
Chương 15
Chương 19
Chương 23
Chương 17
Chương 8 HẾT
Chương 8 HẾT
Chương 8 HẾT
Bình luận
Bình luận Facebook