Mẹ Chu Tiểu Nhã nghe xong liền đảo mắt một vòng:
"Ồ, vậy thì mày thử nghiêm túc một lần xem nào, xem có dọa ch*t được bọn tao không?"
"Cậu Trì Ngạn nói cũng có lý đấy."
Đợi chính là câu này của bà ta.
Tôi đ/ập bàn bật dậy:
"Nghiêm túc thì nghiêm túc!"
"Kỳ thi tới, nếu tôi trượt, tôi sẽ... tôi sẽ vứt hết đống trang sức trong phòng!"
Tất cả dây chuyền với vòng tay đều gắn đầu lâu, nhện trắng hay nhãn cầu.
Chu Tiểu Nhã gọi mấy thứ này là phong cách Gothic.
Gothic cái gì? Tao thấy giống phong cách địa phủ hơn, nhìn mà rợn tóc gáy.
Nghe đến chuyện vứt trang sức, mẹ Chu Tiểu Nhã lập tức phấn khích:
"Được! Nếu mày đậu, tiền tiêu vặt tăng gấp đôi!"
"Đồng ý!"
Tôi ưỡn ng/ực hùng hổ xách cặp vào phòng.
Cuối cùng cũng có cớ để học hành, khổ lắm mới có được.
Lập xong kế hoạch học tập, cắm đầu vào sách vở đến 11 giờ đêm, tôi mới đi tắm rửa rồi đổ vật lên giường.
Không biết Chu Tiểu Nhã giờ ra sao...
Cơn buồn ngủ ập đến, tôi chìm vào giấc mơ.
Chu Tiểu Nhã tay chân bị trói bằng khăn lụa, tóc tai rũ rượi, áo trắng dính đầy vết th/uốc.
Cô gái khóc đỏ mặt, giọng khản đặc:
"Con không uống nước phù! Không uống đâu!"
"Con biết lỗi rồi, đừng bắt con uống thứ này!"
Bình luận
Bình luận Facebook