Vào ngày tiệc sinh nhật, có chút sự cố xảy ra.
Dù Ôn Thủy không đòi quà nhưng tôi không thể tay không đến dự. Chiếc trâm cài áo tôi chọn bị bỏ quên trên taxi, may mắn gặp tài xế tốt bụng đã gọi điện bảo tôi quay lại lấy.
Bữa tiệc tổ chức tại biệt thự nhà Ôn Thủy, không gian trang nhã với dạ tiệc thân mật. Đang đi thì đột ngột thấy Tưởng Xuyên và Ôn Thủy dựa tường trò chuyện.
Ôn Thủy đã khỏi chấn thương chân, khoác bộ vest cổ bẻ tinh tế toát lên vẻ quý phái. Ngón tay thon cầm điếu th/uốc mảnh, Tưởng Xuyên khẽ cười rồi rút bật lửa châm cho cậu ấy.
Trong ánh lửa lập lòe, đôi mắt Ôn Thủy tựa biển xanh dưới giông tố, nơi hội tụ sóng ngầm ẩn chứa vòng xoáy nguy hiểm mà mê hoặc.
Trước mặt tôi, Ôn Thủy vốn là chàng trai không đụng đến th/uốc rư/ợu, ngoan ngoãn e lệ. Hoàn toàn trái ngược với hình ảnh lúc này.
Tôi đứng ch*t lặng, lặng lẽ lùi vào bóng tối góc tường.
Giọng Tưởng Xuyên vang lên đầy mỉa mai:
"Lại chuyển vào ký túc xá, lại giả vờ trẹo chân đ/á/nh lừa, xem ra món đồ chơi mới tên Du Bạch hợp gu mày lắm nhỉ?"
"Chà, chỉ có đồ ngốc mới tin được cái vẻ bạch liên hoa của Ôn thiếu gia thôi."
Ôn Thủy thuần thục nhả khói, làn sương trắng mỏng che mờ gương mặt điển trai.
"Đừng gọi cậu ấy là đồ ngốc."
"Tao thích nhất cái vẻ ranh mãnh muốn chiếm tiện nghi của cậu ấy, đáng yêu vô cùng."
Tưởng Xuyên giả vờ ôm bụng buồn nôn.
"Chiếm tiện nghi? Tao thấy mày còn khoái hơn!"
Tôi đứng ch/ôn chân đến khi Ôn Thủy dập tắt điếu th/uốc, ánh mắt chợt hướng về phía tôi.
Bình luận
Bình luận Facebook