Trước khi ra ngoài, tôi suy nghĩ một chút rồi viết lên một tờ giấy trắng để lại ở cạnh giường Châu Hiểu Đồng, nếu như cô ấy tự khỏi mà tôi không thể quay về được thì cô ấy sẽ nhìn thấy đoạn tin nhắn trên đầu giường mà tôi để lại.
“Tôi đi tìm th/uốc, đừng nhung nhớ.”
Sau khi làm xong mọi việc, tôi lấy tai nghe và đồ bịt tai nhét vào trong lỗ tai, sau đó lại lấy thêm một cây d/ao đứng sau cánh cửa. Tôi hít thở sâu một hơi rồi mở điện thoại lên, bởi vì điện thoại không có mạng nên thứ duy nhất tôi có thể nghe chính là những bài nhạc đã tải xuống từ trước.
Bài “Tình yêu trước công nguyên” của Châu Kiệt Luân.
Lời bài hát: “Linh mục, điện thờ, chiến dịch, cung tên đều là quá khứ của ai.”
Không hiểu sao tôi lại bật cười, lúc này tôi giống như một chiến sĩ chuẩn bị đi chiến đấu ở nơi xa, sắp bắt đầu một trận chiến thật sự.
Cứ phát đi phát lại bài hát này, tôi hít sâu một hơi, sau khi x/á/c nhận bản thân đã đeo đồ bịt tai xong xuôi, tôi lấy hết can đảm đặt tay lên tay nắm cửa.
Vừa nghĩ tới sau khi ra ngoài sẽ gặp phải những điều không lường trước được, tôi lại quay đầu nhìn Châu Hiểu Đồng ở trên giường một cái.
Không hề có chút do dự nữa, tôi trực tiếp mở khoá cửa, nhắm mắt lại xông ra ngoài sau đó nhanh chóng quay người lại đóng cửa.
Đèn ở hành lang vẫn còn sáng, đây là lần đầu tiên tôi ra khỏi nhà sau một khoảng thời gian dài, hơn nữa hành lang còn vô cùng sạch sẽ, nhưng cả hành lang nhìn vào đã trông rất kỳ lạ.
Tôi không đợi lâu hơn nữa nhanh chóng đi về phía cầu thang, nhưng lại nhìn thấy thang máy ở bên cạnh vẫn còn sáng đèn.
Thang máy cũng có điện? Hay là đi thang máy?
Trong lòng tôi vừa nảy ra suy nghĩ này, không ngờ tới con số ở trên thang máy đang không ngừng thay đổi.
Số tầng đang từ từ tăng lên, giống như đang nhanh chóng tăng đến tầng số mười bốn mà tôi đang ở.
Bình luận
Bình luận Facebook