"Rồi rồi rồi, em còn biết làm việc nhà, nấu ăn ngon, lại còn biết sưởi ấm giường nữa..."
Tôi khẩn khoản nhìn anh, buột miệng liệt kê hết mọi thứ mình có thể làm.
Hai chúng tôi giằng co giữa phố, đến khi thư ký của anh đành lên tiếng nhắc nhở:
"Tổng giám đốc, buổi tiệc phu nhân tổ chức cho ngài sắp bắt đầu rồi. Ta nên đi thôi."
Nghe vậy, Hoắc Dịch cau mày sâu hơn.
Vị thư ký thấy tâm trạng anh càng u ám, vội vàng khuyên giải:
"Tổng giám đốc, lần này thật sự không thể không đi. Phu nhân và tiên sinh nhà họ Hoắc rất coi trọng chuyện kết thông gia này."
Hoắc Dịch nhắm mắt lại, vẻ mặt lộ chút bực dọc.
"Biết rồi."
Đảo mắt nhìn qua lại giữa hai người, tôi nhanh trí đứng phắt dậy áp sát tai Hoắc Dịch:
"Anh không muốn kết hôn sắp đặt? Để em giúp cho!"
Ánh mắt tôi lấp lánh hướng về anh, tràn đầy hi vọng.
Nhưng anh có vẻ không mấy tin tưởng.
"Em? Giúp kiểu gì?"
"Em có thể giả làm omega của anh! Hơn nữa em còn biết rõ triệu chứng khi omega mang th/ai, đóng vai sẽ y như thật!"
Anh vẫn do dự ngắm nhìn tôi, tôi hứng lên nắm ch/ặt bàn tay anh.
"Tin em một lần đi, đảm bảo đáng đồng tiền bát gạo mà, anh bạn tốt!"
"...Thôi được. Cho em một cơ hội. Nếu để lộ..."
"Nếu hỏng bét, em sẽ quay vòng tròn rồi lạy anh!"
"Thì cũng... không cần đến thế."
Tấm vé cơm trọn đời đã có manh mối, tôi phấn khích quên hết cả mọi thứ, nhảy tót lên xe sang của anh còn vẫy tay lia lịa:
"Lên xe nhanh đi nào, nhanh lên nhanh lên!"
Bình luận
Bình luận Facebook