Kể từ hôm đó, dường như Bùi gia gặp rắc rối với một hợp đồng lớn, bận bịu chẳng có thời gian ngóc đầu lên.
Tôi vẫn sống cuộc đời vô công rồi nghề trong nhà.
Chỉ có điều Bùi Kỳ Duật càng lúc càng bận rộn.
Bận ư? Bận hết, bận cũng tốt!
Dù bận đến mấy, anh ấy vẫn nhớ đúng giờ đặt trà sữa cho tôi.
Nhưng vì lo cho sức khỏe của tôi, từ một ly mỗi ngày giảm xuống còn một ly mỗi tuần.
Tôi năn nỉ mãi mà anh chẳng chịu nhượng bộ.
Lén đặt thêm còn bị anh phát hiện.
Khó thật đấy!
Mấy ngày sau, khi Bùi Kỳ Duật vắng nhà, Khương Tiểu Nguyệt xuất hiện.
"Chị là vợ anh Kỳ Duật phải không? Em là Khương Tiểu Nguyệt, bạn của anh ấy. Em có chuyện này muốn nói với chị..."
Tim tôi thắt lại.
Nữ chính đến tuyên bố chủ quyền rồi!
Xem ra ngày tôi ly hôn với Bùi Kỳ Duật đã cận kề.
Ai ngờ cô ấy rút hai thỏi son từ túi xách ra.
"Đây là son giới hạn anh Kỳ Duật nhờ em m/ua hộ. Hôm đó anh thấy màu son của em, bảo rất hợp với chị. Em nghĩ trực tiếp liên lạc với anh ấy không tiện nên mang đến tận tay chị."
"Chuyện của anh Kỳ Duật em có nghe qua, thật sự thấy anh đáng thương. Nhưng gặp chị rồi mới thấy trời đất vẫn công bằng."
"Anh ấy có được người vợ như chị, phúc phận lắm đó."
Sau khi Khương Tiểu Nguyệt rời đi, tôi chụp ảnh gửi cho Bùi Kỳ Duật.
“Nhận được son rồi.”
Bùi Kỳ Duật trả lời gần như ngay lập tức: “Ừ.”
“Kỳ Duật ơi, em muốn uống trà sữa!”
“Hôm qua uống rồi, không được nữa.”
“Hôm qua là trà trái cây, hôm nay muốn trà sữa, đâu xung đột!”
Bùi Kỳ Duật làm lơ tin nhắn của tôi.
Sau đó gửi ngay cho tôi một bài viết về tác hại của việc uống trà sữa hàng ngày.
Tôi: “.........”
Vậy thì... ngày mai uống vậy!
Bình luận
Bình luận Facebook