03
Sáng hôm sau khi thức dậy, bạn cùng phòng Đại Tráng nhìn đôi môi hơi sưng của tôi, lo lắng hỏi:
“Tiểu Nhiên, cậu bị nóng trong à, sao môi lại vừa đỏ vừa sưng thế?”
Liếc nhìn Lục Triều đang đi giày bên cạnh, tôi cười lạnh.
“Bị chó cắn.”
“Hả? Vậy có cần tiêm vắc-xin dại không?”
“Không cần, lần sau tôi sẽ cắn lại.”
“Cái gì?”
Tôi vỗ vai cậu ấy, không giải thích thêm.
Bởi vì tôi không biết phải giải thích thế nào về việc tối qua bị ai đó đ/è trên giường hôn suốt.
Nói không được đưa lưỡi, nhưng có một con chó không nghe.
Dù sao, nụ hôn đầu của lão tử, cứ như vậy mà hoàn toàn mất.
Tôi xoa xoa gương mặt đang đỏ bừng, thầm quyết tâm.
Tối nay, nếu không cắn ch*t tên chó má Lục Triều này, tôi sẽ không mang họ Ôn!
Nhưng lý tưởng thì đẹp đẽ, hiện thực lại khắc nghiệt.
Từ sáng, trời đột nhiên chuyển lạnh, nhiệt độ giảm mạnh.
Chỉ mặc một chiếc áo hoodie đi học, tôi đã lạnh đến run.
“Hắt xì!”
Tôi hắt hơi, cảm thấy đầu càng lúc càng choáng váng.
Đều do Lục Triều, khiến tôi mỗi tối đều mặt đỏ tim đ/ập không ngủ được, miễn dịch chắc chắn giảm.
Hỏng rồi, cảm lạnh rồi.
Khi tôi đang âm thầm oán gi/ận, bên cạnh bỗng có người đưa cho tôi một chiếc áo khoác.
Chiếc áo khoác đen, là của một thương hiệu nổi tiếng, giá bốn con số.
Khác xa với chiếc áo chất lượng kém mà tôi m/ua trên mạng giá 19.9 kèm phí vận chuyển.
Tôi mơ mơ màng màng ngẩng đầu lên.
Phát hiện người đưa áo lại là Lục Triều.
Bình luận
Bình luận Facebook