5.

Biết nhau gần hai mươi năm, hôm nay lần đầu tiên tôi phát hiện Lâm Tiêu không chỉ là một con ch/ó thôi mà còn là loại ch/ó dữ nữa.

Rõ ràng anh ấy là người đã c/ầu x/in tôi đi leo núi cùng mình, nhưng khi người kia đến, anh lại xua đuổi tôi đi với vẻ mặt ch/án gh/ét!

Lâm Tiêu bước tới và chen giữa Trừng Tử và tôi, nhưng anh ấy lại chặn cứng Bùi Yên Yên ở phía sau.

Anh ta cười ngạo nghễ, lời nói mang ý không thể thương lượng: “Hai đứa về đi, đừng có nhúng tay vào chuyện gì cả.”

Còn không được can thiệp nữa chứ! Thứ ng/u ng/ốc ch*t ti/ệt này!

Tôi bước tới, tức gi/ận đến mức phải nói ra: "Ý anh là bọn em đang ph/á đ/ám? Là ai mới sáng sớm đã c/ầu x/in bà đến đây sớm như vậy! Khi tới được nơi rồi anh chỉ muốn đuổi bà đây đi để thô/ng đồ/ng với nữ thần của anh á? Đừng có mơ nữa!”

Lâm Tiêu hiển nhiên bị tôi m/ắng tỉnh lại, hắn theo bản năng liếc nhìn Trừng Tử, sờ sờ cái mũi của mình, ánh mắt liếc sang một bên nói: "Đây không phải là bởi vì sợ em chưa nghỉ ngơi đủ sao?"

"Ha ha, buồn cười, sao bà đây phải quan tâm tới anh, một kẻ tàn nhưng có đầu óc kiên cường? Cáo chúc mừng gà à, bà mới không tốt bụng như vậy!"

"Em, em..." Cẩu Lâm Tiêu che mặt đỏ bừng, nói: "Em" liên tục cả hồi lâu, nhưng đến cùng cũng không nghĩ ra cái gì.

"Anh Lâm Tiêu."

Bùi Yên Yên ló đầu từ phía sau lưng Lâm Tiêu, kéo tay áo anh và nhẹ nhàng lắc đầu ra hiệu cho Lâm Tiêu đừng tranh cãi với tôi.

Nhìn thấy Yên Yên rồi, Lâm Tiêu lập tức thu lại sự không cam lòng, ngoan ngoãn hệt như một con lừa được thuần hóa.

Ánh mắt của anh ta đảo quanh Trừng Tử và tôi vài lần, nhưng cuối cùng anh không nói gì chỉ quay người đi về phía anh Viễn.

Không biết có phải là do tôi hiểu lầm hay không, nhưng vừa rồi ánh mắt Lâm Tiêu nhìn Trừng Tử tỏ ra quan tâm nhiều như vậy là có chuyện gì xảy ra? Con cẩu này có phải là người bị đổi tính không?

Bùi Yên Yên mỉm cười ngọt ngào với tôi và Trừng Tử:

"Lâm Du, Lục Duyệt Trừng, trùng hợp thiệt đó, mấy bạn cũng đến đây để leo 'Núi Tinh Khuê' hả. Đây là lần đầu tiên tớ đến đây đó, gần đây sức khỏe của tớ không được tốt lắm. Nghe anh Lâm Tiêu và anh Hoài Viễn nói ở đây có hồ cá koi rất thú vị, hai anh ấy cứ nhất quyết muốn dẫn tôi đi tham quan. Chúng ta cùng nhau đi luôn nhé? Dù sao mọi người đều biết nhau mà, đi càng đông người thì càng náo nhiệt.”

Trừng Tử và tôi nhìn nhau một lúc.

Hóa ra không phải hai ông anh cùng đi thực hiện tâm nguyện của em gái mà là hai người anh tốt đi cùng “em gái” để cầu bình an!

Chúng tôi thực sự là người thừa. Một người là người làm tài xế cho người khác và phải đi theo người đó ngay cả khi người đó được cử đến, người kia thì là người tự é/p buộc mình.

Chẳng trách Bùi Yên Yên lại có thể nói những câu như 'dù sao thì mọi người cũng biết nhau', chỉ những lời nói lịch sự này của nữ chính hào phóng cũng thực sự thu hút cả hai chúng tôi.

Trên đường đi, ba người đi ngang hết kể cả khi đường rộng, đi thẳng khi đường hẹp, nhưng vị trí chính giữa vẫn mãi là Yên Yên.

Tôi và Trừng Tử đi theo phía sau, nhìn ba người họ giống như đàn ngỗng trời cố di cư về phía nam, lúc trước xếp thành hàng ngang, lúc sau lại xếp thành hàng dọc.

Lục Hoài Viễn chịu trách nhiệm xách túi và cầm ô cho Bùi Yên Yên, còn Lâm Tiêu chịu trách nhiệm đưa nước và khăn giấy, khiến cô ta cứ cười suốt dọc đường.

Yên Yên và hai người đi phía trước cười đùa nói chuyện không ngừng, trong khi đó tôi và Trừng Tử ở phía sau chỉ toàn im lặng.

Hôm nay Trừng Tử đeo khẩu trang, tuy che gần hết khuôn mặt nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được vẻ không vui của cô ấy.

"Tớ xin lỗi, Trừng Tử. Là lỗi của tớ khi đã gọi điện rủ cậu đi trước khi hiểu rõ tình hình, khiến cậu cũng phải x/ấu hổ với tớ."

Trừng Tử vỗ nhẹ tay tôi, an ủi: “Không sao đâu, chuyện này không liên quan gì đến cậu mà.”

Lúc này tôi mới nhận ra hình như tay phải của cô ấy bị thương, tôi cầm lấy tay cô ấy thì thấy trên mu bàn tay phải dán vài miếng băng cá nhân, những chỗ không được băng bó cũng đang sưng đỏ cả lên.

"Tay cậu bị làm sao vậy? Tối qua lúc về vẫn còn ổn cơ mà."

Trừng Tử nheo mắt lại, chắc là đang cười: “Không có gì đâu, tối hôm qua vô tình bị ngã nên có chút bầm tím thôi à.”

"Xin lỗi, lẽ ra tớ nên nghe lời cậu và quay lại."

Trừng Tử và tôi mặt đối mặt, cô ấy nhìn tôi và nói: "Du Tử, cậu không bao giờ cần phải nói xin lỗi với tớ và cũng không cần phải nói xin lỗi với bất cứ ai cả."

Vẻ mặt nghiêm túc của Trừng Tử khiến tôi đột nhiên ho/ảng s/ợ vô cớ, cứ có cảm giác như là sắp xảy ra chuyện lớn.

Khi tôi và Trừng Tử tới nơi, ba người họ đã ngồi trong đình rồi.…

Giọng nói của Trừng Tử rất bình tĩnh, "Chúng ta đến hồ cá koi trước đi. Tớ muốn ước một điều."

"Được." Tôi quay mặt, đi theo Trừng Tử về phía hồ cá koi.

Tôi xòe tay ra bốn đồng tiền ước nguyện:

"Tớ đã chuẩn bị một đồng xu ước nguyện. Đây, cho cậu một xu. Cũng không biết luật bất thành văn là ai đã đặt ra. Để thực hiện được điều ước, bạn phải ném một đồng."

“Trước khi đến đây, tớ đã cố gắng tìm thấy bốn xu ở nhà và chuẩn bị sẵn cho bốn người chúng ta đó”.

"Này, không thể không khen em chu đáo quá. Vừa lúc bọn anh lại không mang theo. Cảm ơn trước."

Giọng nói của c/ẩu Lâm Tiêu từ phía sau truyền đến, khi tôi quay lại, đã thấy ba người họ đã đi theo từ lúc nào.

Tôi còn chưa kịp phản ứng thì anh ấy đã thò tay qua và lấy đi ba đồng xu ước nguyện từ tay tôi.

Tôi bắt đầu chộp lấy: "Trả lại cho em. Bên cạnh có một cửa hàng nhỏ mà. Các anh đến đây sớm mà không biết đổi sao."

Cẩu Lâm Tiêu luôn đáng gh/ét như vậy, "Anh đổi để làm gì? Này không phải vừa hay có sẵn sao? Tại sao phải lãng phí công sức?"

Anh ấy nói và đưa những đồng xu ước nguyện của tôi cho Bùi Yên Yên và Anh Viễn.

Bùi Yên Yên cảm ơn Cẩu Lâm Tiêu, quay lại và đưa anh Viễn rồi bắt đầu ước nguyện.

Tôi lo lắng kêu lên: “Em đã chuẩn bị bốn, anh lấy ba, Trừng Tử và em thì sao? Anh muốn ra vẻ anh hùng với Bùi Yên Yên thì tự đi mà chuẩn bị, tại sao lại đến cư/ớp của em làm gì? Mấy người họ còn tự tin nhận lấy nó và dùng như đúng rồi ấy, ai ai cũng đều là đỉnh và tr/ơ tr/áo thật đấy!”

Cẩu Lâm Tiêu hiếm khi n/ổi gi/ận với tôi một lần, rồi anh ấy cười một cách tùy tiện:

"Bây giờ em đang gi/ận dỗi đấy à? Thôi nào, chuyện cũng có lớn như vậy đâu, anh ước dùm em không phải được rồi à."

Trừng Tử đi tới vỗ lưng tôi: "Được rồi, Du Tử, tớ tự lấy được mà."

“Là cậu tự mang đến à?”

“Ừm.” Trừng Tử lấy móc chìa khóa ra, từ chiếc túi da tròn treo trên đó lấy ra một đồng xu trò chơi, lắc lắc: “Cái này nè.”

"Đây không phải là 'Đồng xu tình duyên' sao? Cậu sẵn sàng dùng nó luôn á?"

Cẩu Lâm Tiêu đột nhiên như ph/át đi/ên và đưa tay gi/ật lấy đồng xu kỷ niệm từ tay Trừng Tử.

May mắn thay, Trừng Tử phản ứng nhanh hơn và ngay lập tức nắm tay lại, Cẩu Lâm Tiêu chỉ giữ nắm được nắm tay của Trừng Tử.

Trừng Tử đ/au đớn kêu lên: “Shhhh.”

Lúc này Lâm Tiêu mới ôm lấy bàn tay bị thương của Trừng Tử.

Tôi dùng một tay vỗ Lâm Tiêu cái bép, nói: “Bỏ cái chân chó của anh ra.”

Tôi nhanh chóng nắm lấy tay Trừng Tử, nhìn mu bàn tay của bạn, “Lại sưng nữa rồi, chúng mình phải đến bệ/nh viện kiểm tra đi. Chỉ dùng băng cá nhân sẽ không có ích gì đâu."

Cẩu Lâm Tiêu trầm giọng nói: "Tay của em bị sao vậy?".

Kỳ lạ thay, tôi thực sự nghe thấy sự lo lắng trong giọng nói của anh ấy, chắc tai tôi nghe nhầm hay gì rồi.

Trừng Tử lùi lại một bước, thu tay lại: “Chúng ta ước một điều trước đi đã.”

Cẩu Lâm Tiêu kiên trì đưa tay chặn Trừng Tử, lộ ra đồng xu ước nguyện trong lòng bàn tay đã cư/ớp được của tôi trước đó, “Anh đổi cho em, em dùng cái này đi.”

Tôi nhảy dựng lên, "Anh đùa à? Đây là đồng xu kỷ niệm được phát hành khi trò chơi 'Thần tình yêu', giá của nó hơn cả 100 triệu nhân dân tệ. Được làm từ những mũi tên của thần Cupid đấy. Trên thế giới chỉ có mười cặp thôi! Anh có thật sự hiểu rằng nó có giá trị cỡ nào không? Trao đổi với anh? Cũng tự tin quá!”

Giữa Lâm Tiêu và Trừng Tử, tôi sẽ c/ãi nh/au với Lâm Tiêu và bảo vệ Trừng Tử.

"Nhưng Trừng Tử, cái này có giá trị như vậy, cậu thực sự muốn vứt nó đi à?"

Không biết lời nói nào của tôi đã kí/ch th/ích Lâm Tiêu, anh đẩy tôi ra, giữ lấy Trừng Tử.

“Dùng cái này đi.”

Lâm Tiêu nhìn thẳng về phía Trừng Tử, giọng điệu đặc biệt kiên quyết, toàn thân tản ra một cỗ lạnh lùng không thể giữ bên trong, rõ ràng là đang tứ/c gi/ận.

Trừng Tử lãnh đạm liếc anh một cái, nhấc chân đi ra khỏi bóng dáng của Lâm Tiêu, để toàn thân tắm trong ánh nắng. Cô ấy chắp hai tay lại, cúi đầu nhắm mắt, thành kính như một tín đồ.

Kể từ khi Bùi Yên Yên xuất hiện, Trừng Tử đã trở nên u ám hơn rất nhiều, nhưng lúc này đây người đã trở nên im lặng và thờ ơ với mọi thứ, như thể đã quay trở lại khoảng thời gian tươi đẹp ban đầu của chúng ta.

Tôi chợt nhớ đến lời Trừng Tử nói: “Cậu ấy muốn ước một điều.”

Tôi nhìn đồng xu ước nguyện trong tay, đi đến mép hồ, làm theo gương Trừng Tử, cầm đồng xu ước nguyện trong lòng bàn tay.

Cầu mong trời đất trường tồn mãi mãi, năm tháng bình yên cho cậu và tớ.

Sau khi ước nguyện xong, tôi ném đồng xu ước nguyện trong tay về phía ngọn núi ước nguyện trong ao, thấy nó đáp vững chắc xuống sườn đồi, tôi mỉm cười nhìn về phía Trừng Tử.

Trừng Tử nhìn như vẫn đang ước nguyện, tôi nghĩ điều ước này của cậu ấy có thể quan trọng hơn, lớn lao hơn nhiều.

Đang lúc tôi đương suy nghĩ, Trừng Tử chậm rãi mở mắt ra, động tác chậm rãi nhưng bình tĩnh kiên định, cả người tựa như thay đổi cảm giác như đổi một cái họ khác họ Ngầu.

Cô ấy giơ tay phải định ném đồng tiền ước nguyện nhưng Lâm Tiêu đã chộp lấy nó.

Trừng Tử vẫn bình tĩnh, giơ tay trái lên và dùng lực, 'Đồng xu tình duyên' vô giá vẽ ra một vệt ánh sáng vàng trên bầu trời hướng về phía mặt trời, lao về phía một ngọn núi trong nước.

Thì ra bên tay phải là giả, tay trái mới là thật.

Lâm Tiêu ngơ ngác nhìn về hướng 'Đồng xu tình duyên' biến mất, một lúc lâu sau, anh mới ngơ ngác quay đầu lại nhìn Trừng Tử.

Tôi ở gần đến mức có thể thấy rõ vẻ mặt đ/au khổ của Lâm Tiêu, hai mắt đỏ hoe, há miệng mấy lần rồi mới nhẹ nhàng phun ra vài chữ: “Lục, Duyệt, Trừng.”

Bùi Yên Yên, người đã biến mất từ nãy giờ lại xuất hiện vào lúc này, đúng lúc lao vào Lâm Tiêu mà không do dự. Anh đứng loạng choạng, đồng xu ước nguyện trong tay cũng theo đó rơi xuống hồ một tiếng 'tủm'. Bên kia làn nước trong vắt, nằm lẻ loi dưới đáy nước.

Âyyy cũng không thể trách tôi luôn gọi Bùi Yên Yên là bạch liên nha, khi chuyện này xảy ra, cô ta vẫn ngây thơ lấy tay quơ trước mắt Lâm Tiêu:

“A, đồng xu ước nguyện rơi xuống mất rồi. Anh Lâm Tiêu, anh có định ước gì không? Hãy tới ước nhanh đi nè, chỉ một điều thôi."

Lâm Tiêu xua tay, Bùi Yên Yên bị ngã xuống đất, bắt đầu khóc lóc.

Nhưng Lâm Tiêu cũng không nhìn tới, chỉ xoay người đi xuống núi.

Có người lên núi, có người xuống núi, trong số những người đang đến và đi, chỉ có anh là người nổi bật nhất, nỗi cô đơn toát ra từ cả người anh rất giống với cách Trừng Tử rời đi đêm qua.

Danh sách chương

5 chương
01/02/2024 18:22
0
01/02/2024 18:23
0
01/02/2024 18:24
0
31/01/2024 11:37
0
31/01/2024 11:35
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận

Đọc tiếp

Đăng nhập để đồng bộ lịch sử trên nhiều thiết bị

Bảng xếp hạng

Top ngày

Bình luận