Cả hai đều đang nhìn tôi.
Ân Lâm dùng cả hai tay bám víu lấy mỏm đ/á nhô ra. Vết thương nằm ở bên bả vai, vì hắn gồng mình dùng sức nên miệng vết thương hở ra, m.áu đỏ chảy ướt đẫm cả ng/ực áo, sắc mặt tái nhợt.
Trần Vũ ở ngay bên cạnh, con d/ao đã rơi xuống dưới, đôi mắt đen sâu hun hút của anh nhìn tôi, trông nó chẳng khác gì đáy vực u tối.
Tôi đứng sát mép, nhìn cả hai đang chơi vơi ở dưới.
"Hiên." Trần Vũ gọi tôi, nhếch môi cười "Em sẽ kéo ai lên trước đây?"
Anh liếc qua Ân Lâm bên cạnh, nói tiếp:
"Hắn ta không đủ thể lực để chờ đợi đâu. Anh cũng vậy. Hai người tụi anh chỉ đủ sức bám thêm một lúc thôi. Với sức em kéo được một người lên cũng tốn thời gian rồi, mà chạy đi gọi người tất nhiên không kịp."
Mắt tôi đỏ lên, mếu máo bảo:
"Vậy phải làm sao giờ? Không thể kéo cả hai lên sao?"
Ân Lâm thở hổ/n h/ển, nói:
"Hiên, trong hai người em chỉ có thể c/ứu một người thôi. Đừng khóc, kéo anh lên, còn tên đi/ên này có sống được thì sẽ lại h/ãm h/ại em. Có rơi xuống dưới cũng là do hắn tự làm tự chịu."
Trần Vũ cười lạnh.
Tôi sắp khóc đến nơi, sự rối rắm hiện rõ trên mặt, nghiêng đầu nhìn anh. Trong vài giây đã đưa ra quyết định, vội vã quỳ xuống, vươn tay xuống dưới giơ về phía anh.
Ân Lâm với tay lên.
Bàn tay tôi sắp với tới hắn, khi hai ngón tay của cả hai chạm vào nhau, tôi đột ngột lên tiếng:
"Anh Lâm, anh biết không, nếu mục đích của anh là bắt tôi phải lựa chọn c/ứu một trong hai thì anh đã thành công rồi đấy. Bởi vì..."
Tôi hất tay Ân Lâm, chuyển qua vươn tay về phía Trần Vũ.
"Tôi không định c/ứu anh, tôi chọn c/ứu một người còn lại."
Gần như trong lúc ấy, Trần Vũ đạp chân vào vách núi mượn lực nhảy lên nắm ch/ặt lấy tay tôi. Chân phải anh đ/á mạnh vào người Ân Lâm đạp hắn xuống rồi nhảy lên bám vào vách núi, nhanh như chớp đã thành công leo lên, ngồi bệt dưới đất thở hồng hộc.
Ân Lâm bị đạp đ/au đến mức phải buông tay, thân hình rơi xuống dưới đáy vực, trong khoảnh khắc lướt qua hắn trừng mắt nhìn tôi với vẻ không thể tin nổi.
Tôi lạnh lùng nhìn hắn.
Lúc sau cả người Ân Lâm đã bị vực đen nuốt chửng.
Tôi quay qua ngó Trần Vũ, anh ta vẫn nắm ch/ặt bàn tay tôi, mồ hôi chảy ướt đẫm vầng trán, má đầy vết xước, cái áo sơ mi trắng lấm lem bụi bẩn. Tôi kéo anh đứng dậy, mím môi không nói, dáng vẻ suy sụp sợ hãi hoảng lo/ạn lúc nãy đã biến mất, sắc mặt tôi nặng nề và lạnh nhạt, biến đổi nhanh đến mức Trần Vũ ú ớ kinh ngạc một lúc không nói được gì.
"Em thức tỉnh rồi hả?" Trần Vũ mấp máy môi, sự sung sướng hiện rõ trong đôi mắt ấy "Tốt quá, anh còn tưởng lần này em cũng sẽ không chọn anh như mấy lần trước..."
Đúng vậy.
Tôi đã thức tỉnh và nhận ra sự thật ngay giây phút Trần Vũ cầm d/ao xuất hiện rồi.
Bình luận
Bình luận Facebook