23.
Dưới ánh mắt của tôi, nét mặt bố cực kỳ đặc sắc.
Ông lúng túng mím môi, mãi một lúc lâu cũng không phát ra chút âm thanh.
Tôi vô cùng kiên nhẫn chờ đợi.
Nhưng theo thời gian trôi qua càng lâu, ánh mắt của những người xung quanh cũng dần trở nên kỳ lạ.
Có một số cha mẹ ở đây bị ch/ọ//c trúng nỗi lòng nên cảm thấy rất x//ấu h/ổ, cho nên theo bản năng tìm cớ để chuyển đổi tâm trạng của mình.
“Hóa ra lúc không có ai thầy Mạnh lại là như thế này, thật sự là không có tình người mà, có thể á///c với con gái mình như vậy.”
“Đúng đó, làm gì còn ai yên tâm giao con cái cho ông ta dạy dỗ chứ?”
Ngoài ra còn có cả học sinh.
“Trước đây thầy cũng xử o//a//n cho em, thầy có thể xin lỗi em không?”
“Em cũng thế…..”
Cuối cùng hợp lại thành một câu.
"Xin lỗi! Xin lỗi!"
“Thầy Mạnh, thầy mau xin lỗi Tiểu Noãn đi!”
“Thầy gì mà thầy, họ Mạnh, mau đi xin lỗi con gái ông đi!”
Tôi đi xuống dưới đài, đám người tách ra tạo thành một lối đi để tôi tiến vào.
Đưa microphone trong tay cho bố, đôi mắt đờ đẫn của ông nhìn thẳng vào tôi.
“Bố, con muốn bố xin lỗi con.”
Tuyến phòng thủ cuối cùng của ông đã sụ//p đổ.
". . . Xin lỗi, Tiểu Noãn."
Bình luận
Bình luận Facebook