Sau khi xuyên thành nữ phụ trong truyện ngư/ợ/c luyến, tôi buông xuôi rồi.

Hệ thống yêu cầu tôi tán đổ nam chính, tôi nói với hệ thống: “Giọng anh hay gh/ê.”

“Thôi đừng gọi tôi là ký chủ nữa, gọi bảo bối đi.”

“Yêu đương qua mạng không tốt đâu, có thể gặp mặt không?”

Đối mặt với mớ hỗn lo/ạn, hệ thống dịu dàng nói: “Bảo bối, tôi nghĩ cô cũng nên làm chút gì đó.”

Thế nên, tôi tóm lấy nữ chính sắp bị m/ó/c th.ậ.n, bỏ chạy.

Trật tự mất cân bằng, thế giới bắt đầu đuổi gi*t tôi.

Người đàn ông ôm tôi vào lòng.

“Nấp cho kỹ.” Là giọng nói quen thuộc kia.

Tôi phấn khích ngẩng đầu: “Nè, chúng ta có được tính là đang gặp mặt người yêu qua mạng không?”

1.

Tôi, Khương Thính Hủ, thiên kim của gia đình giàu có, mười ngón tay không dính nước xuân(*), thế mà lại xuyên sách.

(*) 十指不沾阳春水: mười ngón tay không dính nước mùa xuân, ý nói những người không bao giờ làm việc nhà.

Còn xuyên thành nữ phụ truyện ngư/ợ/c luyến kiểu xưa, tình đầu khó quên của nam chính.

Một giọng nam quyến rũ quanh quẩn bên tai tôi, anh nói mình là hệ thống của tôi.

Tôi tưởng tất cả hệ thống đều dùng âm thanh máy móc lạnh băng.

Đơ ra một lúc, tôi hết lòng ca ngợi: “Giọng anh hay gh/ê”

Dường như anh đang cười khẽ.

Phớt lên như một cơn gió xuân.

Hệ thống nói cho tôi biết, mục tiêu của tôi là chinh phục Bạch Lễ Nhiên, làm hắn yêu tôi.

Hệ thống còn nói, thân phận của tôi có buff tình đầu khó quên, nhiệm vụ cũng không khó để hoàn thành.

“Gì cơ?” Nhưng tôi lại thấy kinh hãi: "Người anh nói đến là cái tên nam chính Bạch Lễ Nhiên lấy m/á/u m/ó/c th/ậ/n ng/ư/ợc thân ngược tâm ngang ngược cư/ỡ/ng đo/ạ/t nữ chính ấy hả?!"

“Đúng vậy, ký chủ miêu tả rất chính x/á/c.”

“Anh ta bẩn thỉu ch*t đi được, tôi không muốn tán anh ta.”

Thế nên tôi quyết định buông xuôi.

Hệ thống online ba lần liên tiếp để nhắc nhở tôi nên làm theo kịch bản.

Tôi nằm trên giường giả ch*t.

”Đồ ăn ở nơi đây dở ói, nhớ bánh cupcake do đầu bếp nhà tôi làm gh/ê.”

“Anh nghĩ coi, ăn cũng ăn không ngon, làm sao có sức làm việc.” Tôi nhắm mắt lại, lười biếng c/ắt ngang lời khuyên nhủ của anh, “Còn nữa, đừng gọi tôi là ký chủ, gọi bảo bối đi.”

Quả nhiên hệ thống im lặng.

Sau đó thậm chí còn biến mất.

Kết quả là mấy tiếng sau, người hầu nhà tôi nói có một thanh niên lạ mặt đến thăm.

Hắn mang theo túi lớn túi nhỏ, thở hổ/n h/ển: "Khương, Khương tiểu thư.”

Người thanh niên này tên là Giang Chỉ, hắn nói mình mang đồ đến cho tôi theo lệnh của đại ca bọn hắn.

Trong tay hắn chính là chiếc bánh cupcake mà tôi vẫn luôn tâm niệm.

Tôi trầm ngâm một lát, hỏi Giang Chỉ: “Vậy là đại ca của mấy anh cũng có thể… đi lại như anh?”

Giang Chỉ đáp: “Hiện tại trật tự của tất cả thế giới đều cần đại ca duy trì, anh ấy làm gì có thời gian ấy.”

Sau khi Giang Chỉ rời đi, tôi quay người trở về phòng.

“Hệ thống, hệ thống, anh đâu rồi?”

Không có ai trả lời.

“Tôi thấy cấp dưới của anh cũng có tên, anh tên gì á?”

Vẫn không có ai để ý đến tôi.

Tôi bắt đầu lẩm bẩm, nội dung càng ngày càng bung lụa.

“Anh có cân nhắc chuyện chuyển nghề sang làm diễn viên lồng tiếng không?”

“Yêu đương qua mạng không tốt đâu, có thể gặp mặt không?”

Hệ thống khẽ ho, cuối cùng cũng mở miệng.

“Ký chủ, xin hãy nghiêm túc xử lý cốt truyện.”

Tôi tao nhã c/ắt bánh cupcake thành từng miếng nhỏ, đưa vào miệng, nghe hệ thống nói chuyện.

Từ chuyện anh đến cơ quan đầu n/ão xin phái người gửi đồ cho tôi, đến chuyện thế giới xuất hiện biến động.

Hệ thống nói, bởi vì tôi, thân là tình đầu khó quên mới về nước của nam chính, không chịu làm theo cốt truyện nguyên bản, nên nữ chính Lạc Minh Nhã sẽ sớm bị m/ó/c th/ận.

Bánh cupcake trong miệng không còn mùi vị.

Đối mặt với mớ hỗn lo/ạn, tôi tưởng hệ thống sẽ chỉ trích tôi.

Nhưng anh chỉ thở dài, vẫn dịu dàng như xưa nói: “Bảo bối, tôi nghĩ cô cũng nên làm chút gì đó.”

Danh sách chương

3 chương
21/02/2024 18:05
0
21/02/2024 18:05
0
21/02/2024 18:04
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận