Ánh mắt vốn đang kinh ngạc của Trần Minh dần thả lỏng sau khi nghe tôi giải thích.
Anh ta xoa đầu tôi, khuyên nhủ: “Y Y, em đừng để tâm mấy lời của dân làng, đàn ông ấy mà, thế nào cũng phải lấy vợ, chú Tần cũng là bị ép không làm được gì khác, ông ấy chỉ muốn có một gia đình thôi.”
Tôi nghiêng đầu, cảm thấy lời nói của anh ta thật nực cười.
“Vậy nên, dìm ch*t bé gái trong làng, rồi lại b/ắt c/óc phụ nữ nơi khác tới đây, chỉ vì để đàn ông cưới vợ? Sao chuyện gì tốt cũng bị mấy người giành vậy?”
“Y Y, sao em lại nghĩ như vậy, bỏ qua sự thật thì suy nghĩ này có phải quá cực đoan không?”
Đang lúc tôi và Trần Minh tranh chấp gay gắt, một bóng người màu đỏ đột nhiên xuất hiện.
Đây là một người đàn bà khoảng chừng hơn bốn mươi tuổi, tóc tai rối bù, mặt mũi bẩn thỉu, nhìn trông trạng thái tinh thần dường như không bình thường.
Bà ấy ngây ngốc nhìn tôi, tay vẫn đang ôm một con búp bê vải, đầu của con búp bê đó không biết đã bị ai vặn mất, bông gòn bên trong lả tả rớt ra ngoài, vô lực rũ ra.
“Phượng Hà... con là chị gái của Phượng Hà...”
Bà ấy nhoẻn miệng cười với tôi, ánh mắt không có tiêu cự cứ nhìn chằm chằm vào mặt tôi, dường như rất vui vẻ, thế nhưng sắc mặt của Trần Minh lại trông rất tệ.
Anh ta đẩy người đàn bà ra, trên mặt là sự chán gh/ét không thể che giấu.
“Cút ra! Bà đi/ên kêu lo/ạn gì đấy hả!”
Tôi chưa bao giờ nhìn thấy Trần Minh tàn á/c như này.
Người đàn bà bị bộ dạng của Trần Minh dọa sợ, ánh mắt của bà ấy từ sợ hãi chuyển thành h/oảng s/ợ, cả người co rúm lại dưới đất, ra sức ôm đầu mình, vừa khóc vừa la: “Đừng đ/á/nh tôi, đừng đ/á/nh tôi.”
Trần Minh liếc bà ấy, ngay sau đó nắm tay tôi dẫn tôi trở về.
Giọng nói của người đàn bà vẫn vang không ngừng ở phía sau, xa xăm vang vọng.
Trần Minh càng đi càng nhanh, giọng của người đàn bà cuối cùng cũng xa dần và biến mất.
“Sau này gặp phải bà ta thì tránh xa bà ta ra chút, bà ta là một kẻ đi/ên.”
Trần Minh sầm mặt, nhưng tôi không đồng ý, chỉ hỏi anh ta một chuyện khác: “Tại sao bà ta lại gọi em là Phượng Hà! Chúng em rất giống nhau sao?”
Trần Minh nghe vậy thì cả người bỗng đờ dẫn.
Lâu sau đó anh ta mới nói: “Anh chỉ nhìn thấy vài lần khi bảy tám tuổi thôi, không nhớ rõ lắm.”
“Nếu nói thì diện mạo của em và người đàn bà đó đúng là có hơi giống nhau.”
Phượng Hà là phụ nữ trong thành phố, ngoại hình trắng trẻo gọn gàng, tướng mạo cũng là hạng cao ở trong thành phố lớn, chứ đừng nói đến ở trong ngôi làng miền núi nhỏ bé này sẽ như thế nào.
Tôi cúi đầu cười, nói đùa: “Xem ra, chắc hẳn bà ấy là một mỹ nữ giống em.”
Trần Minh bị lời nói của tôi chọc cười, cũng thả lỏng hơn.
Anh ta yêu chiều nhéo mũi tôi, cười nói: “Em ấy, vẫn không quên dát vàng lên mặt mình.”
Bình luận
Bình luận Facebook