3.
Ngày hôm sau, tôi hồi hộp bước vào lớp với hai bàn tay trắng.
Giảng viên liếc tôi một cái rồi chỉnh chiếc gọng kính đang lung lay của mình. Giọng trầm ngâm hỏi:
“Dưa của em đâu rồi?”
Tôi cười ngượng một cái xong lặng lẽ đáp:
“Đang trên đường đến ạ…Đúng là đang trên đ..ư..ờ..ng!”
Chỉ còn vài phút nữa thôi là tiếng chuông sẽ vang lên - giờ học bắt đầu. Nhưng tôi vẫn chưa thấy bóng dáng của ai cả.
Tôi nhanh chóng lấy điện thoại ra gửi tin nhắn của cậu ta:
“Cậu phải đến đây rồi chứ? Dưa của tôi đâu? Biết vậy, hôm qua tôi đã qua lấy.”
Bên kia vẫn im lặng không hồi đáp.
Tôi ủ rũ ngồi gần những bạn nữ khác, chán chường nằm ra bàn. Nếu cậu ta không tới thì x/á/c định tôi sẽ “toang” mất thôi.
Thời khắc tôi không mong đợi đã đến, tiếng chuông lớp vang lên, các bạn đều đến đầy đủ, ai cũng mang đến thành quả của mình - nào là quả bé, quả nhỏ, quả tròn, quả vuông. Trừ tôi!
Tôi cảm thấy sự tuyệt vọng bao trùm xung quanh. Đang lúc tôi dường như muốn từ bỏ thì bỗng….ở ngoài cửa, một giọng nói vang lên cùng với bước chân dồn dập, bóng dáng nam sinh cao lớn xuất hiện
Tôi ngẩng đầu nhìn.
Cậu ta mặc quần thể thao màu đen phối với chiếc áo phông trắng đơn giản nhưng sạch sẽ, tinh khôi kèm với một chiếc áo khoác mỏng. Đầu đinh, mi dài, mũi cao.
Nhìn có chút giang hồ nhưng không sao, da cậu ấy rất đẹp.
Tôi thầm nghĩ con cái sau này mà hưởng được cái gen da đẹp như vậy thì quá tuyệt vời.
Ba giây, trong đầu tôi hiện ra hình ảnh cậu ấy ch/ế/t trong tay của tôi và tiếp đó là hình ảnh khóc lóc vì người bạn đời ra đi của mình. Hình như cậu ta vẫn đang cố gắng tìm ki/ếm thứ gì đó. Tôi thì chú ý vào quả dưa của mình đang nằm trọn trong tay của cậu ta.
Rõ ràng là tôi ngồi hàng ghế đầu tiên thế mà cậu ta lại không nhận ra.
Tôi cố vẫy tay với cậu ta mà cậu ta cũng không thấy.
Ch/ết t/iệt!
Tốt nhất con cái sau này không nên thừa hưởng cái gen thị lực kém của cậu ta.
Tôi đứng lên ngay lập tức, cậu ta đang cúi đầu xuống nhìn tôi.
Cậu ta kẽ nhíu mày: “Dưa hấu???”
Tôi: “Yes! Là của tôi.”
Cơ mà, con bạn cùng phòng lại kéo vạt áo của tôi thì thầm: “Thất tịch chưa tới đừng nên gọi lúc này.”
Tôi chẳng thèm chú ý đến nó, thứ làm tôi ngây người lúc này là “khuôn mặt đẹp trai” của người con trai phía trước.
Nhìn thôi cũng đủ khiến tôi nghĩ ra tên con cái của chúng tôi sau này.
Cậu ấy trả quả dưa cho tôi, đôi bàn tay mát lạnh của cậu ấy khẽ chạm vào đầu ngón tay của tôi.
Má ơi! Nó đã gì đâuuuuuu.
Giao xong quả dưa, cậu ấy khẽ vẫy tay chào và nói: “Xin lỗi cậu! Tớ không làm phiền nữa.”
Sao trên đời này lại có người đẹp trai đến vậy nhỉ?
Cậu ta rời đi, tôi mang dưa lên nộp cho giảng viên.
Giảng viên: “ Dưa này chín chưa?”
Tuy nó nhìn không tròn trịa như các quả khác nhưng chắc chắn đây là quả dưa vừa ngọt, vừa mát.
Bình luận
Bình luận Facebook