Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Từ hôm đó, sợ Vương gia trừng ph/ạt, ta giả vờ bị ốm.
Ta cuộn mình trong chăn, tin tức chưa kịp báo lên Vương gia, người đến thăm đã tới mấy đợt. Thị vệ, ám vệ, đầu bếp, tiểu đồng nối đuôi nhau hỏi thăm ta thế nào, đ/au chỗ nào.
Vốn dĩ chẳng sao, nhưng cả ngày úp chăn giả bệ/nh khiến đến tối đầu óc ta thật sự choáng váng.
Mơ màng nghe tiếng người bước vào, ta cố mở mắt, thấy Vương gia đang ngồi bên giường, bàn tay ấm áp đặt lên trán ta.
Đôi mắt đen láy nhìn thẳng, ta hoảng hốt vờ ngủ tiếp.
Lại nghe tiếng y cười khẽ: "Ừ, nhân lúc Tiểu Cửu ngủ say, ta sẽ ph/ạt lén."
Ta lập tức kéo chăn che nửa mặt, trợn mắt nhìn hắn: "Vương gia!"
Vương gia nheo mắt cười, gương mặt rạng rỡ khôn tả. Bàn tay từ trán ta vuốt xuống tóc mai, động tác dịu dàng: "Ta đây, Tiểu Cửu, khó chịu chỗ nào?"
Ta bị vuốt ve đến nỗi không nhịn được nheo mắt, đầu óc mụ mị: "Đầu choáng..."
Vương gia khẽ nhíu mày, nói: "Gọi đại phu tới."
"!!!"
Đại phu đến là ta lộ tẩy ngay!
Ta vội vàng nắm tay Vương gia: "Không cần!"
Vương gia quay lại, nắm ch/ặt tay ta, giọng nhẹ như dỗ dành: "Nghe lời."
Ta lo lắng đỏ mặt: "Thuộc hạ... thuộc hạ khỏe rồi, không cần đại phu!"
Vương gia nhướng mày, lặng lẽ nhìn ta mấy giây.
Ta đành vén chăn ngồi dậy: "Ngài xem, thật sự đã..."
Chân ta vừa chạm đất đã mềm nhũn, may được Vương gia đỡ lấy eo.
Ta: "..."
Vương gia khẽ cười siết ch/ặt vòng tay, tay kia ấn đầu ta tựa vào vai y, hơi thở ta ngập tràn hương thơm của Vương gia.
Hơi ấm mềm mại chạm vào má: "Nghe lời, để đại phu khám. Ngươi đang sốt đấy."
Chương 13
Chương 6
Chương 7
Chương 6
Chương 8
Chương 7
Chương 7
Bình luận
Bình luận Facebook