Khi Âu Nhược Khiêm bước vào văn phòng của tôi, tôi đang chọn người mới.
Trước đây tôi dùng hết tiền và tài nguyên của mình đầu tư vào anh ta, anh ta không có tài cáng gì, là tôi dùng tiền của mình để giành tài nguyên cho anh ta.
Cho đến hôm nay, tôi mới ý thức được rằng mình có thể ký hợp đồng với bao nhiêu người có năng lực nếu số tiền tôi đưa cho anh ta được dùng cho người khác.
Khi nhìn thấy những người đàn ông đứng thành hàng trong văn phòng đang chờ được tuyển chọn, anh ta mặt tái mét chạy tới: "Tống Tinh Nhiễm, cô dựa vào cái gì mà đối xử với tôi như vậy?"
Tôi liếc nhìn anh ta: “Đừng quên anh có thân phận là gì, gọi tôi là Tống tổng.”
"Thân phận của tôi sao?"
Lồng ng ực anh ta phập phồng tức gi/ận: “Tôi chỉ sợ cô quên tôi là ai.”
Âu Nhược Khiêm tức gi/ận đ ậ p mạnh vào bàn tôi: "Giữ lại? Cô không thể đối xử với tôi như vậy.”
"Lẽ nào tôi không biết anh là ai? Anh là chồng của Hạ Vân, tôi nên gọi anh là Hạ Âu Thị chứ.”
Anh t ứ c đến mức toàn thân r u n r ẩy.
Tôi lại cười nhiều đến nỗi cánh tay tôi run run.
Anh ta k ích đ ộng như vậy đơn giản vì tôi không còn nâng đỡ anh ta nữa.
Tôi không hề cảm thấy áy náy một chút nào.
Vì anh ta quá quan tâm đến sự nghiệp nên tôi quyết định h ủ y hoại sự nghiệp của anh ta.
Bình luận
Bình luận Facebook