“Ôi mẹ ơi!”
Vương Lộ đột ngột xuất hiện dọa tôi gi/ật b/ắn mình, sắc mặt cô ta trắng xanh đứng ở đó, đôi môi vốn đỏ hồng cũng không có chút sắc m/áu, dưới mắt là một quầng xanh đen, đứng đó nhìn ngẩn ngơ.
Tôi bị dáng vẻ này của cô ta dọa sợ, giữ lấy vai cô ta hỏi:
“Sao thế?”
Vương Lộc nuốt nước bọt, môi không ngừng r/un r/ẩy, cô ta nắm ch/ặt lấy tay tôi.
“Cô đi theo tôi.”
Tôi không hiểu lý do bị cô ta kéo đi, đi một mạch đến sau thôn.
Trong thời gian đó, những người trong làng thấy chúng tôi đều mỉm cười vẫy tay với chúng tôi, Vương Lộ nhìn thấy bọn họ lại giống như gặp q/uỷ, cả người đều run lên, ra sức kéo tôi đi vào trong vạt rừng.
Tôi nhìn thấy Phương Kình cũng đứng ở trong rừng, thần thái cũng k/inh h/oàng y chang Vương Lộ.
“Rốt cuộc là thế nào, hai người nói chuyện đi!”
Trong lòng tôi có một dự cảm không hay.
“Thẩm Thiên...” Vương Lộ quay đầu lại, sắc mặt tái mét.
Tôi nhìn thấy trên trán cô ta chảy xuống giọt mồ hôi to như hạt đậu.
“Nơi này... có cổ quái!”
“Tôi nghi ngờ những dân làng này căn bản không phải người!”
Tôi đột nhiên nhớ tới tiếng gầm gào trong núi đêm qua và những tiếng bước chân khó hiểu ở trong sân, chân lập tức mềm nhũn, ngơ ngác hỏi: “Cô nói gì cơ?”
“Đêm hôm qua Lộ Lộ tới tháng.”
Phương Kình đi tới, hít sâu một hơi nói: “Ban đêm nơi này vừa ẩm ướt vừa lạnh lẽo, cô ấy đ/au bung quá, chúng tôi định ra ngoài đến nhà thím Vương xin chút nước nóng.”
Hóa ra tiếng bước chân trong sân đêm hôm qua là của bọn họ, tôi thở phào một hơi, thế nhưng hơi một hơi này còn chưa thở xong đã bị hít trở lại.
Tôi cho rằng bọn họ nói cũng là tiếng bước chân đêm hôm qua, nếu đã không phải vậy vì sao bọn họ lại nói người trong làng không phải người?
Phương Kình cúi đầu, môi mấp máy hồi lâu, dường như đang sắp xếp lại từ ngữ.
“Chúng tôi sợ có sói, còn cố tình cầm theo chùy thủy và gậy gỗ, sương m/ù quá dày, đi loanh quanh hồi lâu mới đến được một nhà.”
“Nhà đó không khóa cửa, chúng tôi đã đi thẳng vào, kết quả chúng tôi phát hiện...”
Anh ta ngẩng đầu lên, trong mắt toàn là tơ m/áu đỏ.
“Kết quả chúng tôi phát hiện, nhà họ trống rỗng, căn bản không có người!”
“Điều này cũng không lạ mà.” Tôi nhíu mày nói: “Nói không chừng người ta đi thăm họ hàng sao.”
“Không phải, không phải!”
Phương Kình lớn tiếng c/ắt ngang tôi, trong giọng nói ngập tràn h/oảng s/ợ: “Chúng tôi đi khắp tất cả nhà trong làng, trong nhà hoàn toàn trống không!”
“Cô không phát hiện ra vấn đề sao, Thẩm Thiên! Ngôi làng này không có trẻ con, không có gia súc!”
“Đây là một ngôi làng m/a!”
Sét đ/á/nh giữa trời quang!
Lời của Phương Kình giống như một tia sét, trong nháy mắt đ/á/nh tan sương m/ù trong đầu tôi.
Chẳng trách!
Chẳng trách mấy ngày nay tôi cứ cảm thấy trong làng có chỗ nào đó quai quái, nhưng lại không nói ra được.
Một ngôi làng tự cung tự cấp, làm sao có thể không có trẻ con và súc vật chứ?
Trong ruộng hình như cũng không có bất kỳ vật làm nông nào, chúng tôi chỉ nhìn thấy người làng mỗi ngày đều đổ đất ở hai đầu bờ ruộng.
Bọn họ rốt cuộc thật sự đang làm việc đồng áng hay là đang diễn cho chúng tôi xem?
Nhất thời, cả người tôi lạnh lẽo thấu xươ/ng, như rớt vào hầm băng.
Đang muốn nói chuyện, Phương Kình hoảng lo/ạn c/ắt ngang tôi:
“Việc này còn không phải đ/áng s/ợ nhất, đ/áng s/ợ nhất chính là Hàn Thần!”
“Chúng tôi đi tìm Hàn Thần, anh ta đã khóa cửa, nửa ngày cũng không phản ứng.”
Tôi giải thích nói: “Anh ấy đã uống th/uốc an thần nên ngủ say như ch*t.”
“Không phải!” Vương Lộ c/ắt ngang tôi.
“Chúng tôi cạy giấy dầu trên cửa sổ nhìn rồi!”
Cô ta nhìn tôi, sắc mặt cạn sạch sắc m/áu.
“Anh ta vốn dĩ không có ở trong phòng!”
...
“Mọi người làm gì thế?”
Ngay lúc Vương Lộ dứt lời, sau lưng tôi đột nhiên vang lên một giọng nói.
Da gà khắp người tôi trong nháy mắt dựng hết lên, cứng ngắc quay đầu nhìn lại.
Phía sau, Hàn Thần đang đứng trong bóng râm, mỉm cười nhìn chúng tôi.
Bình luận
Bình luận Facebook