Sau khi xoa bụng cho tôi hơn nửa tiếng, Phó Diệu nói sẽ dùng cách khác giúp tôi tiêu hóa.
Chưa kịp hỏi anh là cách gì, anh đã cúi xuống hôn tôi.
Mùi hương bạc hà nồng nặc ào đến, tôi nhanh chóng bị hôn cho choáng váng.
Nhưng ngay khi tay Phó Diệu định tiến thêm bước, bụng tôi đột nhiên khó chịu.
Trước khi kịp phản ứng, tôi đã đẩy anh ra mạnh.
Nhìn Phó Diệu suýt ngã khỏi ghế sofa, tôi sững người.
Không khí cực kỳ gượng gạo.
Thấy mặt Phó Diệu đang đăm đăm muốn nổi gi/ận, tôi vội ôm bụng.
"Bụng em hơi đ/au."
Phó Diệu nghe xong lập tức ngồi lại, một tay ôm vai tôi, tay kia nhẹ nhàng đặt lên bụng, đôi mắt lạnh lùng thoáng chút lo lắng.
"Đau bụng? Anh gọi bác sĩ đến khám nhé."
Thấy anh lấy điện thoại định gọi, tôi vội ngăn lại: "Không cần đâu, em nghĩ chỉ là khó chịu do ăn no quá, nghỉ một lát sẽ hết."
"Thật không cần gọi bác sĩ?"
"Không cần đâu."
Vì ăn no mà gọi bác sĩ đến nhà, đúng là hơi quá đáng.
Sự cố này khiến đầu óc tôi tỉnh táo hẳn.
Thật ra, mùi hương của Phó Diệu lúc nãy vừa mạnh mẽ vừa quyến rũ.
Lúc nãy tôi suýt nữa đã...
Sáng nay là do chưa kịp định thần.
Về việc duy trì qu/an h/ệ thể x/á/c với Phó Diệu, tôi thật sự không hứng thú.
"Em ngủ dậy sẽ khỏe ngay."
Vậy nên, tối nay không làm gì được, mời ngài về đi.
Tôi tưởng mình nhắc khéo đủ rõ, nào ngờ Phó Diệu trực tiếp bế thốc tôi lên.
Tôi suýt kêu ré lên vì sợ, may mà kịp ôm lấy cổ anh.
Nhưng sau khi ôm cổ, tôi chợt nhận ra khoảng cách với Phó Diệu quá gần.
Đặc biệt là ánh mắt anh nhìn tôi, như muốn nuốt chửng tôi vậy.
May là cuối cùng anh cũng chỉ đặt tôi lên giường, không làm gì thêm.
"Ngủ đi, anh tắm xong sẽ quay lại với em."
Ơ, với tôi?
Tôi muốn nói là không cần thiết đâu.
Đối diện ánh mắt nghiêm túc của Phó Diệu, câu nói ấy tôi mãi không thốt ra được.
Mãi đến khi Phó Diệu rời khỏi phòng, tôi vẫn suy nghĩ: phải chăng tình cảm giữa tôi và Phó Diệu không giống như tôi từng nghĩ?
Bình luận
Bình luận Facebook