Tiếng chuông cửa vang lên khiến tôi gi/ật mình tỉnh giấc.
Toàn thân đ/au như muốn rã rời, hóa ra tôi đã ngủ quên trên sàn nhà ngay cửa ra vào.
Lúc này đã là buổi trưa.
"Ứng Tự, em có ở nhà không?"
Người bên ngoài là Hạ Tùng.
Tôi vội đứng dậy, vào phòng ngủ thay đồ ngủ, vội vã rửa mặt, xịt chút nước hoa lên người.
Hạ Tùng mặc chiếc áo phông trắng rộng thùng thình, khi nhìn tôi, ánh mắt chợt lóe lên.
Anh như muốn nói điều gì nhưng lại ngập ngừng, trông có chút căng thẳng, cùng một chút mong đợi khó nhận ra.
"Tối qua... anh có say không?"
"Có chứ, lần sau đừng uống nhiều thế nữa nhé."
Hạ Tùng mím môi, cổ họng lăn tăn, rõ ràng không chỉ muốn hỏi thế.
"... Anh có làm gì kỳ lạ không?"
Tôi giả vờ ngơ ngác gãi mặt: "Chuyện kỳ lạ á? Không có, anh say rồi ngủ luôn, chỉ có điều quần áo dính rư/ợu nên em giúp anh cởi ra."
Anh nhìn chằm chằm tôi, nét mặt chất chứa sự do dự và bối rối.
Có lẽ câu trả lời của tôi quá tự nhiên, không chút sơ hở nào nên anh chỉ khẽ lẩm bẩm: "Lẽ nào thật sự chỉ là giấc mơ?"
Tôi do dự vài giây, cuối cùng quyết định không đáp lại.
Hạ Tùng thở dài khẽ, bấm bấm thái dương.
Vẻ mong đợi trên mặt đã nhường chỗ cho nỗi thất vọng.
Đã lâu lắm tôi mới thấy biểu cảm anh phong phú đến thế, khiến tôi chợt đờ người.
Ấn tượng cuối cùng của tôi về Hạ Tùng là hình ảnh anh ngồi trên xe lăn, tiều tụy vô h/ồn.
Trước khi vào phòng khám, anh nhìn ra màu xanh mướt ngoài cửa sổ, đăm đăm nhìn, rồi gượng gạo nở nụ cười nhạt nhòa.
"Ứng Tự à, có phải anh sai rồi không?"
Giọng rất khẽ, tôi giả vờ không nghe thấy.
Chờ khi cánh cửa đóng sập trước mặt, tôi mới đưa ra câu trả lời:
"Người sai là em, em biến mất thì tốt hơn."
Hôm đó là kỷ niệm một năm chúng tôi yêu nhau, cũng là lần duy nhất tôi không đợi anh khám xong.
Về nhà, tôi lôi ra lọ th/uốc hạ huyết áp đã m/ua sẵn từ lâu.
Uống cạn cả lọ chỉ với nước máy.
Cảm giác ngạt thở khi dịch nôn trào ngược vào khí quản thật đến chân thực, tôi không khỏi đưa tay sờ lên cổ họng.
"Trên cổ em bị làm sao thế?"
Tôi tỉnh táo lại, thấy Hạ Tùng đang nhìn chằm chằm vào cổ tôi.
Lúc rửa mặt sáng nay tôi cũng thấy, có hai vết đỏ hồng.
"Tối qua quên đóng cửa sổ, muỗi bay vào. Tắt đèn thì nó vo ve vòng quanh, bật đèn lên lại chẳng thấy đâu, bực cả mình."
Tôi tin mình đang cười rất tự nhiên, rất chân thành.
Dù sao nửa năm qua tôi đã tập trước gương không biết bao nhiêu lần rồi.
Hạ Tùng trông vẫn nghi ngờ nhưng không hỏi thêm nữa.
"À, hôm nay bà xuất viện đấy, đi đón bà với anh nhé?"
Nghe đến chữ "bà", nụ cười gượng gạo trên mặt tôi lập tức cứng đờ.
Tôi che giấu bằng cách cúi xuống mở điện thoại, lầm bầm đáp: "Hôm nay á... em rất muốn đi, tiếc là có hẹn rồi."
"Với ai thế, anh có quen không?"
Tôi và Hạ Tùng quen nhau từ cấp hai đến giờ, vòng tròn qu/an h/ệ gần như trùng khít, ngay cả đồng nghiệp của tôi cũng biết anh vì lần nào đi liên hoan được phép dẫn bạn, tôi đều gọi anh đi cùng.
"Nếu có duyên, em sẽ giới thiệu hai người. Giờ cứ tạm giữ bí mật đã, anh đẹp trai thế, cô ấy mê anh thì sao, ha ha."
Hạ Tùng nhướng mày, chớp mắt chậm rãi, dường như không hiểu.
"Ý em là sao?"
"Lớn tuổi rồi, em cũng mong có tổ ấm, chắc bà cũng mong anh lập gia đình lắm đấy?"
Tôi vừa cười vừa nói như thế.
Bình luận
Bình luận Facebook