Sau khi thành hôn, vốn dĩ ta sống ở chính viện cùng với Chu Viễn.
Hắn nói trong viện của mình thường có đồng liêu ghé qua, một cô nương như ta ở đây vô cùng bất tiện.
Vì thế ta đã chuyển từ chính viện đến viện phía Đông.
Sau này Liễu Vân Yên vào phủ.
Nàng ta nói cơ thể mình yếu đuối, viện phía Bắc âm u tiêu điều, sống ở đó nàng cứ thấy đ/au đầu nhức óc.
Còn chưa đợi Chu Viễn lên tiếng ta đã lập tức thu dọn đồ đạc.
Dọn ra khỏi viện của mình nhường cho Liễu Vân Yên.
Nàng ta không những là khách mà còn là muội muội của ân nhân c/ứu mạng Chu Viễn, là trẻ mồ côi của chiến hữu của hắn.
Đứng ở cửa viện tiêu điều lạnh lẽo ta không khỏi thở dài.
Trong mắt Khương Tuyết Lam đều là Chu Viễn.
Yêu ai yêu cả đường đi nên nàng đặt hết tất cả những người bên cạnh hắn lên trên bản thân mình.
Nữ nhân này đúng là ngốc đến đáng thương, tiếc thật.
Ta vừa đi vừa lắc đầu, vừa vào phòng thì đụng phải một nha hoàn với vẻ mặt đầy vội vã.
Nàng giống như con kiến trên chảo dầu, chạy tán lo/ạn khắp sân.
Bị ta đụng trúng thì người ngã thẳng ra sau, đặt mông xuống đất.
Nàng ngẩng đầu ngơ ngác nhìn ta, sắc mặt trắng bệch:
“Phu, phu nhân, người về rồi sao?”
Thấy ta đứng đó không nói gì, đôi mắt nha hoàn xoay tròn.
“Phu nhân, tướng quân đã về phủ rồi.”
“Người hầu của Liễu cô nương nói người đi nhầm vào rừng Bạch Cốt.”
“Tướng quân rất gi/ận nói chắc chắn là người cố ý chọc gi/ận ngài ấy nên mới đến rừng Bạch Cốt.”
Nhà hoàn càng nói càng trôi chảy, sắc mặt cũng dần ửng đỏ.
...
Nàng phủi mông đứng dậy, mặt đầy tức gi/ận bất bình:
“Phu nhân, tướng quân cũng thật là!”
“Rõ ràng Liễu cô nương đã nói rồi chỉ là hiểu lầm thôi, người không cẩn thận mới vào rừng Bạch Cốt.”
“Nhưng tướng quân cứ không tin, ngài ấy nói là người đang bức ép muốn ngài ấy xin lỗi người!”
Nha đầu này tên Ngân Linh, là người mà bà già ch*t ti/ệt thưởng cho ta.
Vốn dĩ ta có một đứa nha đầu tốt vô cùng trung thành.
Nàng từ nhỏ đã theo ta cùng nhau trưởng thành.
Sau này lúc thành bị phá, ta một mình đi c/ứu lão bà.
Nàng không yên tâm về ta nên lén nửa đường đuổi theo ta.
Lão bà bị phản quân dọa đến phát đi/ên, gặp chút chuyện thì la to gọi nhỏ,
Vì giúp bọn ta dẫn dụ truy binh đi mà nha đầu tốt của ta đã vĩnh viễn ch*t trong tòa thành đó.
Khi ấy nàng chỉ mới mười sáu tuổi.
Ngân Linh bĩu môi, tựa như thấy rất không đáng với ta:
“Phu nhân à, bây giờ tướng quân ngày càng không tin tưởng người nữa rồi.”
“Người xem, ngài ấy đối xử với cái ả Liễu Vân Yên kia còn tốt hơn với người.”
Ta đột nhiên hiểu được chút tại sao Khương Tuyết Lam lại một lòng muốn ch*t rồi.
Chu Viễn có cha mẹ người thân, có thân phận tước vị.
Nhưng nàng, vì Chu Viễn mà sớm đã mất đi tất cả.
Phủ tướng quân to lớn như thế chẳng có tai thật sự quan tâm yêu thương nàng cả.
Nàng một mình sống qua hết ngày này đến ngày khác.
Cố gắng dựa vào chút hồi ức trong lòng để chống đỡ những ngày đêm dài đằng đẵng lại cô đ/ộc ấy.
Nhưng sự xuất hiện của Liễu Vân Yên đã hoàn toàn x/é nát lòng tin duy nhất của nàng.
Càng không nói đến bên cạnh lại có một đứa nha đầu lúc nào cầm d/ao đ/âm vào tim nàng.
Bình luận
Bình luận Facebook