Mẹ tôi bị nh/ốt trong phòng giam phụ nữ của làng, vỏ ốc được đặt trong nhà thờ tổ. Tất cả mọi người đều chờ đợi ba ngày sau, bà Từ sẽ làm lễ giải oan cho Loa Nữ. Không ngờ đúng ngày cúng bái, vỏ ốc biến mất không dấu vết. Dân làng lục soát khắp nơi nhưng chẳng thấy đâu. Cuối cùng họ đành tụ tập ở nhà thờ tổ, nghi ngờ lẫn nhau. Vương Quả Phụ kích động hét lên: "Rốt cuộc ai muốn hại cả làng ta? Oán khí không tan, tất cả đều phải ch*t!" Con dâu họ Trần bồng con nhăn nhó: "Đừng đổ oan, chuyện gi*t người năm xưa đâu liên quan chúng tôi? Suy cho cùng, kẻ h/ãm h/ại ả đâu phải bọn này." Vương Nhị Thúc vẫn quấn băng trắng đôi mắt, gằn giọng: "Ý cô là sao?" Con dâu họ Trần khẽ nói: "Ai tham gia thì tự hiểu. Cần gì phải nói rõ?" Mấy gã đàn ông đứng cạnh mặt biến sắc: "Nói vậy thì mấy mụ đàn bà cũng đừng hòng thoát tội! Nếu không phải các người ngày ngày bêu rếu, vây ch/ửi người ta ở cổng làng, năm ấy đâu đến nỗi mất mạng?" Nghe thế, Vương Quả Phụ như đi/ên cuồ/ng xông vào cào cấu đám đàn ông. Bà ta gào thét: "Tất cả là tại các người! Chính các người gi*t cô ấy, liên quan gì đến ta? Hơn nữa ta đã đ/ốt vàng mã rồi! Muốn đòi mạng thì tìm lũ đàn ông các người mà tính sổ!" Trong nhà thờ tổ, đàn ông đàn bà hỗn chiến tơi bời. Bà Trần ngồi xó góc, nắm ch/ặt cuốn gia huấn thở dài: "Kiếp nạn này... khó tránh rồi." Qua những lời vừa rồi, tôi đã hiểu ra tội á/c năm xưa của họ. Khi trận đ/á/nh nhau tạm lắng, dân làng mới nhớ đến hiểm họa trước mắt. Nhưng giờ này, chẳng ai biết vỏ ốc đã đi đâu. Mọi người ngồi lê trên đất thở dài. Mấy người đàn ông người đầy vết cào, Vương Nhị Thúc đang bôi th/uốc bỗng kêu thét: "Trên người tôi mọc cái gì thế này?" Đám đông xúm lại xem, thấy những vết thương đang nhú lên những mũi nhọn. Sờ vào thấy cứng ngắc. Dân làng nhìn nhau chằm chằm, không ai dám nói toẹt ra. Những chiếc gai nhọn đó giống hệt... vỏ ốc họ vẫn nuôi trong làng.
Bình luận
Bình luận Facebook