Tiểu Văn bĩu môi đáp: “Vừa rồi còn có không ít đâu, chỉ có điều bây giờ em đã giúp anh lau sạch sẽ rồi!”
Nói xong, cô ấy lại bước vào nhà vệ sinh dọn dẹp, để lại một mình tôi đứng ngây ngốc ngoài ban công.
Tiểu Văn cứ như vậy liền ở lại nhà của tôi, yên tâm trải qua những tháng ngày cùng tôi chung sống.
Lúc ban đầu tôi còn cảm thấy thật hào hứng, nhưng dần dần, tôi bắt đầu nhận thấy có điều gì đó không ổn ở cô ấy.
Trước khi chính thức cùng chung sống, tôi và Tiểu Văn đã hẹn hò được 3 năm.
Ba năm nay, cô ấy vẫn luôn điềm đạm lại dịu dàng, chưa bao giờ chủ động trong chuyện nam nữ.
Kể từ khi chuyển đến sống cùng nhau, cô ấy đã thay đổi.
Trời vừa tối một cái, cô ấy nhất định sẽ chủ động dán ch/ặt lên người tôi, giống như một con mèo dù đút thế nào cũng không đủ no.
Nói ra cũng chẳng sợ người khác chê cười, một thanh niên khỏe mạnh giống như tôi, cơ thể cũng chịu không nổi.
Tiếp theo là ham muốn kiểm soát của Tiểu Văn càng lúc càng mạnh mẽ.
Cô ấy luôn kiểm tra điện thoại của tôi, còn lặng lẽ xóa một số khách hàng nữ trong danh bạ.
Đặc biệt là vào ban đêm, bất cứ khi nào có ai đó gọi cho tôi, cho dù khi ấy cô ấy đã ngủ rồi cũng nhất định ngồi dậy theo phản xạ, yêu cầu tôi bật loa ngoài, giương mắt nghe tôi nói chuyện cho đến khi cuộc gọi kết thúc.
Lúc đầu tôi không quan tâm cho lắm.
Phụ nữ mà, sinh ra bụng dạ đã hẹp hòi, lại thêm bình thường công việc của tôi cũng tương đối bận rộn, không thể dành quá nhiều thời gian cho cô ấy, thế nên cô ấy mới nghi thần nghi q/uỷ, chuyện này cũng có thể hiểu được.
Phải đến nửa tháng sau mới xảy ra một chuyện khiến tôi hoàn toàn bất an.
Chiều hôm đó, công ty bất ngờ yêu cầu chúng tôi làm thêm giờ, bởi vì nhiệm vụ quá gấp nên tôi cũng chẳng kịp để ý gọi điện cho Tiểu Văn giải thích ngọn ngành.
Khi tôi làm xong việc thì đã gần 2 giờ 30 phút, trời mưa to mà tôi lại không mang ô. May mắn có đồng nghiệp là chị Hồng mang theo nên tôi định đi cùng chị ấy.
Không ngờ vừa mới bước ra khỏi cửa công ty đã nhìn thấy Tiểu Văn đang đứng dưới mưa, tay cầm ô, lạnh lùng nhìn chúng tôi.
Như thể bị thứ gì đó kí/ch th/ích, cô ấy đột nhiên lao tới, đẩy chị Hồng ra, m/ắng chị ấy không biết x/ấu hổ vì đã dụ dỗ chồng mình!
Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra với Tiểu Văn. Mặc dù tất cả các đồng nghiệp trong bộ phận đã làm chứng cho chúng tôi nhưng cô ấy vẫn không chịu buông tha, thậm chí còn cố tình dùng móng tay cào vào mặt chị Hồng.
Tôi bị kẹt ở giữa, chuyện này quả thực x/ấu hổ không còn gì để nói.
Trên đường về nhà, tâm trạng tôi không tốt nên muốn tìm cơ hội để nói vài lời với cô ấy.
Bình luận
Bình luận Facebook