12
Khi tôi tắm xong thì Tống Dật đã thuần thục nằm trên giường tôi rồi.
Nhìn thấy cậu ta đang quay lưng về phía tôi, thân trên không mặc áo, tay cầm điện thoại nghịch tới nghịch lui.
Lúc này, một suy nghĩ tà á/c xuất hiện trong đầu tôi.
Tống Dật sẽ không…
Thôi bỏ đi, chuyện đó bình thường, trong một tháng con trai luôn có mấy ngày như vậy, tôi hiểu.
Tôi bao dung bước về phía cậu ta, thậm chí còn chuẩn bị những lời an ủi.
Suy cho cùng, là một người đàn ông, tôi có thể hiểu được chuyện này.
Cũng không thể gây ra cái bóng tâm lý cho người khác.
Càng đến gần càng nghe thấy Tống Dật đang lẩm bẩm điều gì vào lúc này:
"Ơ,như thế này là đúng hay không đây?"
"Được lắm, được lắm, như thế vừa thoải mái vừa đẹp mắt, Lâm Lâm nhất định sẽ thích."
Cái gì, còn có phần của tôi à?
Biết chơi như vậy, chẳng lẽ cậu ta không muốn sống nữa ư?
Tôi lập tức chuẩn bị lao tới ngăn cản cậu ta rồi định giáo huấn đàng hoàng lại một phen:
“Là một đóa hoa vĩ đại của tổ quốc mà cậu chơi như thế là không cần mạng nữa à?”
Tôi chính khí lẫm liệt kéo Tống Dật qua rồi m/ắng cậu ta một trận.
Tống Dật đột nhiên bị tôi kéo, mặt ngơ ngác nhìn tôi, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi.
Chiếc điện thoại đang cầm trong tay cũng vô thức rơi xuống giường.
Tôi cúi đầu: “Xem ra đây là bằng chứng cho sự bê tha của cậu!”
Tôi nói chắc như đinh đóng cột, cực kỳ công lý.
Cầm điện thoại lên liền mở khóa, một bức ảnh có chút quen thuộc xuất hiện.
"Cậu được đấy..."
Còn chưa kịp nói xong tôi đã x/ấu hổ cúi đầu.
Nhưng Tống Dật đã chiếm thế thượng phong.
Bình luận
Bình luận Facebook