6.
Tôi đi bộ trên đường lúc bốn giờ sáng.
Gió rất lớn, thổi rối tung mái tóc xoăn của tôi.
Tôi đứng bên cầu, vành mắt ửng đỏ. Trăng đêm nay rất to, tôi lại giống như trở lại ngày thi vào đại học năm đó, không nhà để về.
Một chiếc mô tô lớn từ phía sau tôi phóng qua nhanh như chớp.
Sau khi đi qua mấy trăm mét lại quay lại dừng ở phía sau tôi.
Mũ bảo hiểm được tháo xuống, một cái đầu màu đỏ chói mắt hiện ra, thiếu niên nghiêng đầu nhướn mày:
"Lục Ly?"
Tôi xoay người lại, sợi tóc bị gió thổi dính lên khuôn mặt nhợt nhạt.
"Cậu biết tôi?"
Ánh mắt thiếu niên sáng lên, cậu cười ẩn ý:
"Em biết anh lâu rồi."
"Anh không có nhà để về sao?"
Tôi gi/ật mình, có hơi mất tự nhiên mà gật đầu.
Cậu vừa lười biếng vừa mạnh mẽ đặt hai tay lên tay lái, chỉ về phía sau ý bảo tôi ngồi lên:
"Thử hẹn hò không?"
Giọng nói của cậu có vẻ tùy ý, nhưng hầu kết lại chuyển động giống như rất căng thẳng.
Tôi kinh ngạc, tưởng cậu đang nói đùa, sau đó khẽ nhếch khóe môi, cũng tùy ý trả lời một câu:
"Được."
Dường như không ngờ tôi sẽ đồng ý, động tác xuống xe của cậu rất lưu loát , hai ba bước đã đi đến trước mặt tôi.
Khuôn mặt của cậu thiếu niên sắc sảo, lúc đến gần còn cao hơn tôi nửa cái đầu, cậu chớp nhìn tôi đột nhiên có hơi bối rối.
"Anh đồng ý, đầu tiên em phải thử trước đã."
Thử?
Tôi ngẩng đầu, ánh mắt không hiểu.
Người tôi bị ép vào hàng rào, môi bị cậu cúi xuống cắn nát, tôi kinh ngạc mà trừng mắt, sau đó bị cậu đưa tay bịt mắt lại:
"Hắn không dạy anh, lúc hôn môi thì phải nhắm mắt sao?"
Giọng điệu của cậu mang theo vị chua, trên môi lại giống như cuồ/ng phong bão táp.
Đầu ngón tay chống cự rất nhanh đã bị nắm ở sau lưng.
Lúc cậu buông ra, khuôn mặt đã đỏ từ tai tới cổ.
Mãi cho đến khi ngồi lên sau xe, đội mũ, ôm lấy thắt lưng cậu tôi mới từ từ phản ứng lại.
Tôi vừa mới quyết định chia tay với người bạn trai cũ từng ở bên nhau bảy năm, thế mà lại... vừa mới hẹn hò cùng với một cậu nam sinh vừa mới gặp mặt.
Còn hôn môi nữa!!!
Trái tim trong ng/ực tôi đ/ập thình thịch.
Nhà cậu là một căn hộ lớn ở trung tâm thành phố.
Cậu nắm lấy cổ tay tôi kéo đi, bước chân rất vội vã, mở cửa ra liền đ/è tôi lên ván cửa.
Bàn tay luồn từ vạt áo sơ mi vào trong, tùy tiện trêu chọc, đ/ốt lửa.
Đôi môi tôi bị nghiền thành màu đỏ sẫm, nắm lấy bàn tay đang làm lo/ạn của cậu.
"Anh đổi ý sao?"
Cậu thở hổ/n h/ển, ánh mắt dán ch/ặt vào tôi.
Nhìn vào ánh mắt cậu, trong đầu tôi đột nhiên lại xuất hiện hình ảnh lần trước gọi điện cho Bùi Chi Hàng, giọng nói nhớp nháp của hai người họ hiện lên.
Tôi r/un r/ẩy buông tay ra, chậm rãi nhưng dứt khoát mà từ từ cởi nút áo sơ mi ra ngay trước mặt nam sinh mới gặp lần đầu.
"Không.. Không hối h/ận."
Bất luận là rời khỏi nhà năm đó, yêu hắn hay hiện tại quyết đoán rời đi, tôi đều không hối h/ận.
Cơ thể nóng bỏng dính sát vào nhau, xúc cảm lạnh lẽo của cửa dán lên lưng, phía sau là toàn bộ cảnh đêm sáng đèn của thành phố.
Người trước mặt như cơn bão lớn xâm lược.
Đầu ngón tay vô lực đặt lên vai cậu, để lại vài vết ngón tay màu hồng nhạt trên đó.
Đêm trôi đi thật rực rỡ.
Bình luận
Bình luận Facebook