Dù sao thì bà nội cũng đã già, vất vả suốt một đêm nên tinh thần của bà có chút không chịu nổi.
Ngồi dưới trụ cầu, thở hổ/n h/ển nói: "Được rồi, đừng nói mấy lời nhảm nhí nữa."
“Tôi mệt rồi, chúng ta nghỉ ngơi một lát rồi tiếp tục lên đường.”
Sau đó lấy trong túi ra chiếc bánh gạo đưa cho tôi ăn.
"Ninh Ninh, đói rồi phải không?"
"Đã không cho cháu đi theo rồi, còn nhất quyết không nghe."
"Đứa cháu ngoan của bà nội đã phải chịu vất vả rồi."
Tôi cắn chiếc bánh gạo giòn tan.
"Ninh Ninh không mệt."
"Bà nội, Ninh Ninh muốn đi theo bà."
Vương Trường Quý ngồi bên đống lửa, cổ rụt vào như chim cánh c/ụt.
Khi nhìn thấy tôi ăn bánh gạo, ánh mắt nhếch lên nhìn chằm chằm vào tôi.
Tôi cau mày.
Người này chắc không phải muốn cư..ớp bánh của tôi đấy chứ?
Vội vàng giấu chiếc bánh gạo ra sau lưng, trừng mắt nhìn ông ta.
Có lẽ nghĩ tới hành động anh dũng của tôi khi đ..á..nh lại con m..a núi, Vương Trường Quý cười mỉa mai rồi châm lửa.
"Ninh Ninh, nhà chú có rất nhiều món ăn ngon, đợi khi cháu tới nhà chú, chú sẽ mang cho cháu."
Tôi phớt lờ ông ta, đưa chiếc bánh gạo ăn dở vào miệng bà.
"Bà nội ăn đi."
Bà nội xua tay: “Bà nội không cắn được, Ninh Ninh ăn đi.”
Tôi tiếp tục cắn bánh gạo: “Ka rắc ka rắc ka rắc.”
Chính là không cho ông ta cho.
Lúc này trăng đã lên cao, trên mặt sông một trận gió lạnh thổi tới.
Mặt trăng to sáng kỳ lạ, chiếu sáng cả dòng sông vô cùng rực rỡ.
Tôi cúi đầu nhìn xuống mặt sông, nhìn thấy hai bóng dài dài, như h..ồn m..a kéo dài đến chỗ chúng tôi.
Tôi ngừng động tác cắn chiếc bánh gạo, ngẩng đầu nhìn lên.
Không ngờ nhìn thấy phía bên kia cầu, hai bóng người đứng đó.
Đó là hai người mặc áo tơi và đội mũ tre.
Người bên trái mặc áo choàng trắng, người bên phải mặc áo choàng đen.
Bà nội để ý đến ánh mắt của tôi, ngóng thuận theo ánh nhìn của tôi, sắc mặt đột nhiên thay đổi.
"Sứ giả của cái ch*t."
Người tiễn đưa cái ch*t là một cặp á..c linh cực kỳ xui xẻo.
Sứ giả của cái ch*t là hung thần năm đó, chịu trách nhiệm cho tiếng kêu ch*t chóc và tang tóc.
Người chia buồn cái ch*t chịu trách nhiệm chuyện bệ..nh tật, khóc than.
Quả nhiên, sau khi bà nội gọi tên bọn họ, hai người đột nhiên duỗi tay ra, chỉ thẳng vào Vương Trường Quý.
Vương Trường Quý đ..ập mạnh một tiếng, liền quỳ xuống.
"Bà Ba, đây là cái gì vậy?"
"Có phải là đến lấy linh h..ồn của tôi đi không?"
"Bà Ba, tôi không muốn ch*t, tôi không muốn ch*t."
Bà nội hất tay ông ta ra, sắc mặt nghiêm túc nhìn ông ta: "Vương Trường Quý, ngươi nói thật với bà già này đi."
"Con gái và cha của ngươi rốt cuộc ch*t như thế nào?"
"Đừng nghĩ đến chuyện dùng lời nói để l..ừa gạt ta, nang ."
"Đêm nay ngươi gặp phải hai tai họa chí mạng, nếu không có ta và An An, lúc này ngươi đã ch*t rồi."
“Còn không nói sự thật à?”
Vương Trường Quý nghe bà nội nói vậy, lại nhìn vào hai hung thần phía xa xa, đột nhiên ngồi bệt trên mặt đất khóc.
"Ôi! Tôi đã làm điều á..c gì thế này."
"Vốn dĩ chuyện x..ấu trong nhà không nên truyền ra ngoài, nên tôi không muốn nói ra."
"Chuyện đã đến mức này, tôi không có sự lựa chọn nào nữa."
"Thật ra… thật ra cái th..ai mà con gái tôi mang trong bụng là...là của cha tôi."
"Khi cha tôi b..ắt n..ạt con gái tôi, tôi đã nhìn thấy, cha tôi x..ấu hổ không còn mặt mũi nên tr..eo c..ổ t..ự t*. Mẹ tôi cũng phát đi..ên."
“Con gái tôi không chịu được đả kích mới thắt cổ t..ự t*.”
Lời nói của ông ta khiên cả bà và tôi đều kinh ngạc.
Vậy mà lại có chuyện chấn động thế gian, trái với luân thường đạo lý như này.
Ẩn sâu trong ánh mắt bà nội có chút hưng phấn.
Linh h..ồn của cha Vương Trường Quý đó là một linh h..ồn rất tà á..c.
Nếu săn được ngâm q..uỷ đan ngâm rư..ợu, hiệu quả nhất định sẽ tốt.
Nhưng tôi không khỏi cau mày.
Linh h..ồn á..c q..uỷ lớn như thế, ngâm rư..ợu rất khó uống.
Bình luận
Bình luận Facebook