Thang máy không được bảo trì đã ngừng hoạt động từ lâu. Tôi chậm rãi leo lên cầu thang. Khoảng không gian cầu thang trống vắng chỉ còn vang vọng tiếng giày cao gõ lách cách.
Căn hộ tôi thuê nằm trên tầng sáu. Sau một hồi lâu leo dốc, tôi mệt nhoài ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào con số phát ánh sáng xanh lè trong khoang thang.
— 4 —
Leo cả chục tầng rồi mà vẫn là số bốn. Đúng là m/a đả tường.
Giày cao gót khiến chân tôi đ/au nhức. Tôi cởi giày, xách đôi giày mũi nhọn 8 phân ném vào chiếc đèn tầng nhấp nháy tầng bốn.
"Tao làm việc cả ngày ở công ty, giờ trong người đầy oán khí còn nặng hơn cả yêu q/uỷ ngàn năm. Mày mà không cho tao về nhà nữa, tao sẽ đem tro cốt mày làm pháo hoa, buộc lên tên lửa phụt phụt, biu một tiếng cho mày rải khắp các ngóc ngách Giang Thành!"
Vừa dứt lời, luồng không khí xoáy lốc lập tức tan biến.
Tôi xách đôi giày cao gót, chân trần leo thêm hai tầng nữa. Đứng trước cửa phòng 608.
Mở cửa ra, Thẩm Diên Sơ đội cái đầu nát bươm trợn mắt liếc tôi rồi lơ lửng giữa phòng khách.
Sao hắn lại nhàn rỗi thế?
Tôi không chịu được cảnh hắn ngồi không, vốc đống tài liệu ném về phía hắn.
"Không có mắt à? Tôi không về nhà thì không biết nấu cơm rồi dọn dẹp nhà cửa à?"
Thẩm Diên Sơ phùng mang tranh luận: "M/a không chạm được lửa hồng."
"Thế không biết dùng nồi cơm điện nấu cơm à?"
"Cậu có m/ua nồi cơm điện với gạo đâu mà đòi nấu?"
"Cậu không biết tự đi siêu thị m/ua à? Đi m/ua còn khỏi tốn tiền! Xách đồ chạy, ngoại trừ đạo sĩ ra ai đuổi kịp cậu."
Thẩm Diên Sơ cãi không lại, ừm ừ mấy tiếng rồi ngoảnh mặt làm ngơ. Chỉ để lại dáng lưng kiêu ngạo.
Tôi vào bếp lấy mớ mì khô, đơn giản nấu tô mì cho mình. Tô mì bốc khói vừa xong, tôi đã hối hả đưa vào miệng.
Không biết từ lúc nào, Thẩm Diên Sơ lại lén lút áp sát. Lần này hắn không định hù dọa, mà chỉ chăm chú nhìn tô mì, ánh mắt thèm thuồng.
Tôi hào phóng đẩy tô về phía trước: "Ăn không?"
Thẩm Diên Sơ buồn bã cúi đầu: "Tôi là m/a, ăn không được. Dù không cảm thấy đói, nhưng thấy cậu ăn ngon quá, tôi cũng thèm… Đã lâu lắm rồi tôi không được nếm mùi đồ ăn."
Thẩm Diên Sơ bị giam cầm trong căn hộ nhỏ bé này. Không thể ra ngoài, không thể thấy ánh mặt trời. Ngay cả thói quen ăn uống khi còn sống cũng bị tước đoạt. Hắn không thể ăn bất cứ thứ gì, không nếm được vị ngọt chua đắng cay, thậm chí không ngửi được mùi hương.
Tôi thở dài. Cùng là m/a, q/uỷ dữ còn đáng thương hơn m/a nghèo.
Tôi dịu giọng: "Cậu còn nhớ lúc sống thích ăn gì không? Ngày mai tôi đi làm về m/ua cho, dù không ăn được nhưng có thể ngắm nghía sờ sờ."
Hắn vui vẻ xoa xoa mảnh sọ nát, cố nhớ lại: "Chuyện lúc sống tôi không nhớ rõ, nhưng hình như là thích ăn sầu riêng."
Khẩu vị đắt đỏ. Cái gì đắt là chọn cái nấy.
Tôi liếc nhìn số dư tài khoản. 3.050 đồng.
Nếu không phải môi giới chuyển 3 nghìn, giờ này tôi còn chẳng có tiền m/ua mì.
Bực mình nói: "Toàn chọn đồ đắt! Thôi được, tối nay cậu làm nốt việc tồn đọng cho tôi, mai thưởng cho cậu sờ sầu riêng."
Bình luận
Bình luận Facebook