Trong ký ức này, tôi mới là bạch nguyệt quang mà Châu Mục giấu kín trong lòng.
Vân Mạc mới là nhân vật phản diện đ/ộc á/c ngăn cản chúng tôi ở bên nhau.
Có một giọng nói máy móc ngắt quãng vang lên: "Sửa đổi ký ức... Sửa đổi cốt truyện..."
Rất nhanh, giọng nói máy móc đó đã biến mất.
Châu Mục đỡ lấy tôi: "Nói đi, cậu muốn tôi giúp thế nào?"
Tôi theo bản năng tóm lấy cổ áo anh, hít hà mùi hoa lan trắng trên người anh.
"Châu Mục, tôi hỏi lại lần nữa, cậu thực sự không thích Vân Mạc sao?"
Châu Mục nhíu mày, dường như không hài lòng khi tôi nhắc đến cậu ta vào lúc này.
Nhưng anh vẫn trả lời rất nghiêm túc: "Từ đầu đến cuối, tôi chưa từng thích cậu ta.”
"Người tôi thích là..."
Đủ rồi, có được câu trả lời này là đủ.
Tôi hôn lên anh, là ai cũng không quan trọng, miễn không phải Vân Mạc là được.
Tôi thở hổ/n h/ển: "Đánh dấu tạm thời tôi đi, cảm ơn."
Thật đấy, tôi sắp ch*t mất rồi.
Thực ra, về sau tôi không nhớ rõ chuyện gì đã xảy ra.
Nhưng vào khoảnh khắc ngất đi, tôi nhìn thấy ánh mắt oán h/ận của Vân Mạc sau cánh cửa không đóng.
Bình luận
Bình luận Facebook