Cô Gái Trong Bình

Chương 7

02/06/2025 11:55

“Muốn ch*t thì cứ tiếp tục đi.”

Tay tôi r/un r/ẩy, không dám nhúc nhích.

Bên ngoài phòng, tiếng bước chân của Giang Mãn vẫn liên tục vang lên.

Hẳn là anh đang lục soát phòng khách và nhà bếp, bước chân gấp gáp.

Giọng anh càng lúc càng trầm đục:

“Bé yêu, em đang trốn anh sao?”

Tôi siết ch/ặt điện thoại.

Trong tai nghe, Phong Loan lên tiếng:

“Khi không tìm thấy cô, phản ứng đầu tiên của anh ta là nghĩ cô đang trốn chứ không phải ra ngoài, chẳng thấy kỳ lạ sao?”

Tôi im lặng.

Cô ấy ngập ngừng:

“Nếu vẫn không tin, lát nữa hãy mở to mắt mà xem.”

Ý gì đây?

Chưa kịp gõ phím hỏi, cánh cửa thư phòng đã rắc một tiếng, mở toang.

Qua khe tủ sách, tôi thấy một đôi chân trần từ từ bước vào.

Sao mỗi bước anh đi lại để lại vệt nước?

“Bé yêu, em trốn đâu rồi?”

Giọng anh lạnh lẽo vang lên như lời sát nhân lọt vào tai tôi.

Phòng không bật đèn, nhưng rèm cửa mở.

Ánh trăng lọt qua kính chiếu rọi.

Giang Mãn tiến lại gần, bóng đen in lên tường.

Tôi trợn mắt kinh hãi:

Trên lưng anh, từng sợi tóc đen bắt đầu mọc ra từ miệng bình xăm, tiếp theo là một cái đầu lòi ra, rồi cánh tay, thân hình… rồi đến đôi chân

Tôi bịt ch/ặt miệng, không dám thở mạnh.

Trên bức tường, bóng Giang Mãn rõ ràng đang cõng một người phụ nữ tóc dài.

Cô ta dịu dàng hôn lên má anh, giọng the thé vang lên:

“Cô gái kia đâu rồi?”

Giang Mãn đáp:

“Chắc chắn còn trong nhà, đừng lo, nó không thoát được đâu.”

“Tìm cô ấy đi, anh yêu... tìm cô ấy đi...”

“Bé yêu, em ở đâu thế...”

Anh lại dùng giọng ngọt ngào gọi tôi.

Bước chân nặng nề lượn quanh thư phòng, từ từ tiến về phía tủ sách.

Tôi sợ đến mức nhắm ch/ặt mắt.

Tiếng bước chân càng lúc càng gần.

Anh ta dừng trước tủ sách vài giây, khoảnh khắc ấy dài như mấy tiếng đồng hồ.

Rồi anh quay đi, bước ra ngoài với những vệt chân ướt nhòe.

Nghe tiếng cửa đóng, tôi mở mắt thở dốc, tim đ/ập thình thịch.

Bình luận trực tiếp bùng n/ổ:

[Trời ơi! Trên lưng hắn có con m/a!]

[Á! Á! Thứ quái q/uỷ gì thế này? Cầu tài thần phù hộ, cô ơi cố lên, tui tắt điện thoại đây, sợ quá!]

[Tôi còn chẳng dám thở! Gh/ê quá!]

[Nam mô a di đà Phật...]

Phong Loan nói:

“Anh ta sớm muộn cũng phát hiện ra cô, phải đổi chỗ trốn thôi.”

Nhưng nhà tôi chật chội biết trốn đâu?

Cư dân mạng xôn xao góp ý:

[Chui xuống gầm giường ngủ, chỗ nguy hiểm nhất lại an toàn nhất.]

[Vớ vẩn! Trốn dưới giường trong phim kinh dị nào cũng ch*t, nhà cô không có hầm à?]

[Đồ đi/ên! Nhà tầng hai làm gì có hầm. Nghe tôi, giả ch*t đi!]

Tôi sốt ruột:

“Đại sư c/ứu tôi! Tôi trả tiền, bao nhiêu cũng được.”

“Tiền bạc thì đếch cần, tôi giàu hơn cô gấp mấy lần.”

Trong màn hình, Phong Loan đứng dậy bước vài vòng trong vô định, rút nắm đậu đỏ rắc xuống bàn.

Rồi cô ấy nhíu mày:

“Nhà cô bố cục... có vấn đề.”

Danh sách chương

5 chương
02/06/2025 11:55
0
02/06/2025 11:55
0
02/06/2025 11:55
0
02/06/2025 11:55
0
02/06/2025 11:55
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận
Báo chương xấu