Lão băng hà rồi.
Tam và tử, Tứ đ/á/nh nhau lo/ạn cào cào.
Ba người lấy ra chiếu riêng, nói truyền ngôi cho mình.
Nghe nói ch*t khi khiếu chảy m/áu, miệng sùi bọt mép, toàn thân bầm.
Tạ An nói, người cung đồn rằng ngài trúng bốn, năm loại đ/ộc mạnh.
Nhà này, đúng hiếu*.
Phụ hiếu: cha hiền con thảo
Khi ông nội An tại vị, chính trị sạch, bách tính sung túc.
Nhưng Bùi gia loại những phần đối lập, ng/u ngốc đạo.
So sánh hai bên, An vừa lá cờ gia được rất nhiều người ủng hộ.
Chỉ sự ủng hộ này thành phản đối khi người biết nàng nhân.
Nhiều người bắt đầu tự lập làm vua, cả quốc gia chìm vào hỗn chiến.
“Chiêu nhìn chưa.”
“Bọn họ được tài năng, nỗ lực, hoài bão chứa chan và lý tưởng ngươi.”
“Một câu ‘Đây việc mà nhân nên làm’ xóa mọi thứ làm.”
“Nhưng chắn cho bọn họ nếu đứng nhìn thấy, quỳ xuống mà nhìn.”
Ta chớp mắt, ngửa đầu nhìn An.
Nàng đứng ngược sáng trước chiếc bàn.
Xưng thiên hạ, khí hừng hực.
Chính quân chủ ta.
Ta tin An trở thành vị giỏi nhất.
Giỏi hơn bất kì ai.
Trước kia, tri giác, mớ hỗn độn.
Về sau, đưa rời khỏi chiếc sợ hãi, thấp thỏm, biết tương lai đi về đâu.
Giờ đây, An ánh sáng chiếu rọi vào giới ta, dẫn tiến lên trước.
Lý tưởng nàng ấy, ta.
Ta giúp An trở thành thiên hạ.
...
Tạ An chiếm được Thiên Vệ và vùng đông kinh thành.
Sau khi biết chuyện đỏ đòi tấn công Tống phủ.
“Cha bị tên b/ắn ch*t tại chỗ, huynh trưởng biết cục ra sao.”
Mặt trắng bệch, giọng nói r/un r/ẩy.
“Vậy, mẹ sao?”
Lục cúi đầu nhìn ta.
“Mẹ ngươi, vài năm trước rồi.”
“Nghe hạ nhân phủ nói rằng, bà vì bị bệ/nh vào năm mười tuổi.”
Nước rơi lã chã.
Nằm mười tuổi mơ giấc mơ.
Trong giấc mơ, mẹ ôm ngủ cả tối, bà hôn mãi, ôm vào lòng lúc mà chịu tay.
Sáng dậy, tâm trạng cực kì vui vẻ mấy ngày vì chuyện này.
Hóa ra lúc đó mẹ đang biệt sao?
Lục dài.
“Có lẽ huynh trưởng vẫn ổn, hạ, lẽ y biết xảy ra chuyện gì trước.”
“Ngày vào Tống tìm nào y.”
“Mối th/ù này, làm thay ngươi.”
Lục đi lên trước vỗ vào vai ta.
Ta chịu đựng được nữa nên nhào vào lòng khóc lớn.
“Cô nương Chiêu bọn tìm được ca ca rồi!”
Vừa khóc được tiếng, Lão Hắc cười toe toét, xa tới.
Ta đẩy ra lao về Lão Hắc.
Chỉ còn đứng tư ôm, đứng hình pho tượng.
...
Ngày chiếm được kinh thời tiết rất ánh rỡ.
Lục bắt Bùi Minh.
Ta đi lên trước ngã lộn nhào xuống đất.
“Con tiện nhân phép tắc này!”
Tam lăn lộn dưới đất nhếch nhác, vẫn quên mắ/ng ta.
Ta mạnh vào mặt tử, híp cười nhìn hắn.
Lục đứng cạnh với vẻ mặt hưng phấn.
Ta nâng mặt lên hôn cái thật to.
“Ta và sắp thành hôn rồi, đến lúc đó cho rư/ợu mừng.”
“Thật sao! nhất ngôn mã nan truy*! Các nghe chưa, nghe chưa!”
Quân nhất ngôn mã nan truy*: ám chỉ nói ra thu lại nhất định giữ lời.
Lục phấn khích đến mức hét khản cả giọng.
Ta chỉ định chọc thôi mà.
Nhưng lại bật cười vì dáng vẻ đó hắn.
Dưới ánh mặt trời, An bước về trước, ánh sáng rỡ.
Ta đầu về An.
“Nhìn chưa, nhân mà người kh/inh thường nhất, nay thiên đạo.”
Lục đi/ên về An: “Thiếu chủ, người nghe đúng không, Chiêu Chiêu nói nàng muốn thành hôn với ta.”
“Nếu nàng hối h/ận, tính tội khi quân không, người nói đi!”
Tạ An cười cái.
“Chẳng biết!”
Hết.
Bình luận
Bình luận Facebook